CHIẾN THẦN THÁNH Y

Mãi cho đến khi tiếng pháp lực phi nhanh như sông lớn cô ta mới thoát khỏi sự thất thần. Lúc này cô ta mới cảm nhận được sự biến đổi to lớn trong cơ thể của mình, đợi đến khi cô ta nhìn thấy trên Nguyên Đan có khắc chín đạo thần văn, còn có cảm giác bất cứ lúc nào có thể đột phá cảnh giới Nguyên Anh, dường như chỉ cần ý nghĩ vừa ở trong đầu cô ta thì có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. Đồ Yên Nhi hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.  

Advertisement

Đã xảy ra cái gì!  

Advertisement

Không phải mình theo Đường Tuấn nhảy vào hồ Nhân Diệt sao, sau đó hôn mê. Không làm chuyện gì cả, khi tỉnh lại đã biến thành như vậy, đây thật không thể tin tưởng được.  

Đồ Yên Nhi nhìn Đường Tuấn. Có lẽ chỉ có anh mới có thể đưa ra cho mình một lời giải thích hợp lý.  

Đôi mắt của Từ Phong Trung đỏ ngầu, cả người run nhẹ, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lùng nhìn Đồ Yên Nhi. Đây là thiên tài kiệt xuất nhất của nhà họ Từ hiện nay, còn là cháu ruột của mình lại bị đánh thành ra như thế này dưới mắt của mình.  

Cho Từ Linh Anh nuốt một viên đan dược, Từ Linh Anh tức khắc hôn mê, xem như là tạm thời bảo toàn tính mạng. Lúc này Từ Phong Trung mới chậm rãi đứng dậy, ánh mắt như con sói gắt gao nhìn Đồ Yên Nhi nói: "Kế sách thật thâm sâu! Độc Tông tâm địa thực độc ác! Lại dám đánh trọng thương thiên tài nhà họ Từ tôi, vậy hôm nay cô Công chúa bé nhỏ của Độc Tông cũng sẽ vĩnh viễn ở lại đây đi."  

Ầm ầm!  

Khí tức của Từ Phong Trung toàn bộ phát ra, giống như là con mãnh thú bị thức tỉnh vậy.  

"Tôi muốn cô chết!" Từ Phong Trung quát rống lên một tiếng. Sau lưng lại xuất hiện mặt trời và mặt trăng quỷ dị, càng kinh khủng hơn chính là mặt trời và mặt trăng đều có màu máu.  

Âm Thư Vũ và Triệu Địch Lâm ở bên cạnh cũng đều kinh sợ, thất thanh hô lên: "Huyết Sắc Nhật Nguyệt!"  

Huyết Sắc Nhật Nguyệt, là một trong số ít Đại Thừa Thần Thông trong nhà họ Từ, nghe nói đạt đến đỉnh của Đại Thừa sơ cấp, thậm chí có thể sánh ngang với một số thần thông của Đại Thừa trung cấp.  

"Không ngờ rằng Từ Phong Trung lại có thể tu luyện được chiêu thần thông này." Nụ cười của Âm Thư Vũ có chút ảm đạm.  

Triệu Địch Lâm gật đầu, nói: "Nếu như lúc đầu ông ta thực hiện chiêu này, cho dù chúng ta liên thủ lại cũng không ngăn được."  

"Không biết chừng không muốn xé rách mặt mũi của hai nhà chúng ta đó. Không ngờ rằng nha đầu Độc Tông này lại che dấu sâu như vậy, tùy ý ra một chưởng đã đánh trọng thương Từ Linh Anh, ít nhất cũng có thực lực của bảy văn đi, Độc Tông lúc nào lại có bí thuật lợi hại như vậy." Sắc mặt của Âm Thư Vũ cứng lại nói.  

Độc Tông là một thế lực của mười thành phụ cận, giống với nhà họ Từ. Thế nhưng nếu như có một thiên tài bảy văn, vậy thì sẽ khác. Sợ rằng sau khi bước vào cảnh giới Nguyên Anh thì có thể trở thành một trong mười Nguyên Anh mạnh nhất thập thành, trăm năm sau, Độc Tông thậm chí được kỳ vọng sẽ đánh sâu hơn một cấp thế lực! Bởi vậy lại càng có thể nhìn thấy tầm quan trọng của một bảy văn Nguyên Đan! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi