CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhưng tên nhóc này cũng có chút dũng khí đấy chứ. Đáng tiếc là chuyện này chỉ dựa vào can đảm thôi thì có ích lợi gì. Tần đại thiếu nhà người ta chỉ cần tuỳ tiện động động ngón tay thôi cũng có thể khiến anh ta chết lên chết xuống rồi!”  

Ngay khi lời nói của Đường Tuấn vừa phát ra, cả tầng ba của Mãn Giang Lâu đã nổi lên cơn sóng bàn tán. Hầu như không ai nghĩ rằng Đường Tuấn có thể thoát khỏi kiếp nạn này.  

Tần Nhu nghe thấy mấy lời đó, vẻ giễu cợt trên mặt càng rõ ràng hơn nhiều. Nhìn Đường Tuấn cứ như nhìn người chết. Nếu không phải do gấp gáp muốn gặp  u Dương Hồng Phượng mà không thèm dẫn theo người đến thì cô nhất định không cần phải mượn danh của Trần Bá Phước. Nhưng điều này cũng tốt, nhân tiện khám phá thêm nền tảng của Trần Bá Phước.  

Từ đầu đến cuối  u Dương Hồng Phượng vẫn đứng ngoài cuộc, không giúp bên nào cả. Bây giờ cô mới thở dài nói với Ninh Đình Trung   

“Đây là bạn của anh sao? Với con mắt nhìn người của anh, sau này có thể làm được việc lớn gì chứ?”  

Advertisement

Đến cuối cùng, cô cũng không nhịn được mà nhìn Ninh Đình Trung, người mới gặp qua vài lần, cô không nỡ để tương lai sau này của anh bị hủy hoại như thế. Còn về Đường Tuấn, đó là điều anh ta đáng phải nhận. Không có lai lịch gì mà còn ra đây giả làm “con sói đuôi dài”, làm vậy để làm gì chứ.  

Ninh Đình Trung vẻ mặt ngượng ngùng, tuy rằng đang ngồi nhưng cứ như đang ngồi trên ghế nóng.  

“Đừng lo lắng, chờ Trần Bá Phước đến tôi xem họ còn nói được gì nữa không!” Đường Tuấn thì thào nói. Cái dáng vẻ thản nhiên như không đem ông lớn của thành phố Vinh vào trong mắt.  

“Kẻ ngu dốt không biết sợ là gì!”  u Dương Hồng Phượng bình luận, sau đó không thèm nhìn vẻ mặt ngang tàng của Đường Tuấn nữa, cô chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.  

Sự bế tắc giữa hai bên kéo dài không lâu lắm, khoảng năm sáu phút sau, có tiếng động lớn từ tầng dưới của Mãn Giang Lâu, có thể nghe được tiếng chào hỏi loáng thoáng truyền đến  

“Trần đại ca.”  

Trần Bá Phước đến rồi.  

“Cậu nhóc, cậu chết chắc rồi!” Tần Nhu lạnh lùng nói.  

Có tiếng bàn chân bước lộc cọc trên sàn gỗ, Trần Bá Phước đang bước lên cầu thang.  

“Trần đại ca, ông đến thật đúng lúc, tôi có việc cần ông làm!” Tần Nhu chặn ngay trước mặt Trần Bá Phước, vừa hay chặn tầm mắt của ông.  

Trần Bá Phước có chút không vui, ít nhất thì ông ta cũng là nhân vật lớn của thành phố Vinh này, Tần Nhu lại dám nói chuyện với ông ta bằng giọng điệu ra lệnh như thế! Nhưng nỗi tức giận này lại được ông che giấu rất tốt, thay vào đó ông ta cười nói:   

“Thân là Tiểu Tần Diệp mà còn cần dùng đến họ Trần tôi sao. Nói đi, việc mà tôi có thể làm thì tôi sẽ không nói hai lời.”  

“Được, tốt lắm! Chỉ cần ông làm tốt chuyện này cho tôi, khi tôi trở về thành phố Hà Nam, tôi nhất định sẽ nhờ cha tôi tặng quà để cảm ơn ôngt.” Tần Nhu không có cảm giác gì cả, cô ta vẫn kiêu ngạo nói chuyện như là lẽ đương nhiên.  

Sau đó, Tần Nhu bước sang một bên, chỉ vào Đường Tuấn và Ninh Đình Trung đang ngồi bên cửa sổ, nói:   

“Trần đại ca, lúc nãy hai người này đã xúc phạm tôi. Ông biết phải làm sao rồi chứ?”  

Trần Bá Phước nghe thấy vậy, cảm thấy cũng không phải chuyện gì lớn. Thực lực của nhà họ Tần mạnh hơn nhà họ Trần rất nhiều, hầu như năm nào ở cuộc thi đấu quyền thuật ngầm cũng có thể lọt vào top ba, đó là lý do tại sao vừa nãy ông không tức giận. Nhưng khi nhìn theo tầm mắt của Tần Nhu thấy được Đường Tuấn thì cơ thể ông ta khẽ run lên, sau đó bước nhanh tới chỗ Đường Tuấn, hơi cúi người nói:   

“Anh Đường, sao lại là cậu!”  

Trong mắt Trần Bá Phước, Đường Tuấn ít nhất cũng là nội công trung kì, thậm chí là cao thủ nội công của cảnh giới Đại Thành. Quan trọng hơn là đằng sau Đường Tuấn còn có một gia tộc võ công hùng hậu. Vì vậy nên bản thân Trần Bá Phước làm ra hành động này không có cảm giác gì cả, nhưng trong mắt người khác thì như là ông ta vừa mới nhìn thấy ma vào ban ngày, không ai có thể tin được. Đường đường là một ông lớn của thành phố Vinh mà lại đi xưng anh em với một thanh niên chưa đầy 30 tuổi!  

“Ừ. Vừa hay tôi qua đây ăn tối với một người bạn.” Đường Tuấn nhìn Trần Bá Phước một cái rồi thờ ơ nói.  

Trần Bá Phước lúc này mới nhìn sang Ninh Đình Trung, mày nhướng một chút rồi duỗi ra nói:   

“Hóa ra là con trai của Ninh Xuân Nam sao. Không ngờ Ninh Xuân Nam lại sinh được một đứa con trai tốt thế, còn có thể quen biết với được anh Đường.”  

Lúc mà Trần Bá Phước vừa mới đến, hai chân Ninh Đình Trung đã xụi lắt xụi lơ, trong lòng tràn đầy bất an lo sợ. Nhưng đến khi được Trần Bá Phước khen ngợi thì anh càng thêm khó hiểu. Anh khẽ liếc nhìn Đường Tuấn, anh hoàn toàn không thể liên hệ Đường Tuấn tốt bụng trước mặt với anh trai Đường trong miệng Trần Bá Phước kia.  

“Trần Bá Phước! Ông đang làm gì đấy! Tôi kêu ông dạy dỗ nó, không kêu ông ngồi đó cùng nó tán gẫu!” Lúc này Tần Nhu mới kịp phục hồi tinh thần lại, quát thẳng vào mặt Trần Bá Phước! Lời lẽ đanh thép như đang dạy dỗ cấp dưới vậy!  

Cuối cùng thì vẻ mặt của Trần Bá Phước cũng thay đổi, ông ta bị khiển trách ở nơi công cộng, cho dù có kiềm chế tốt đến đâu thì cũng không thể không nổi điên! Ông ta đứng thẳng lưng xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Nhu, nói:   

“Cô, nói, cái gì, đấy!”  

Sắc mặt Tần Nhu đột nhiên trắng bệch, sau đó cô ta mới nhớ tới Trần Bá Phước không chỉ là ông lớn của thành phố Vinh mà còn là một cao thủ nội công, không phải là tay sai của nhà họ Tần mình! Trần Bá Phước phát ra khí thế của một cao thủ nội công khiến Tần Nhu đổ ra mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng!  

“Bác, bác Trần, tôi không có ý đó!” Tần Nhu có chút lắp bắp nói.  

“Vậy thì có ý gì đấy? Cô thật sự cho rằng bản thân là con cháu duy nhất của nhà họ Tần hay sao?” Trần Bá Phước lạnh lùng nói.  

Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu Tần Nhu, nhanh chóng nói:   

“Chú Trần, ý của tôi là chỉ cần ông giúp tôi xử lí hai tên này, ông sẽ là bạn với nhà họ Tần của tôi. Thế nào?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi