Giang trưởng lão lắc đầu, hỏi: “Ngoại trừ Đỗ Ca Ngọc xếp hạng thứ mười tám trên bảng Sơn Hà, những người khác đều không có gì đáng nói cả.”
Trong đầu ông ta hiện ra gương mặt Đường Tuấn, cười nhạo nói: “Nhưng mà có một tên nhóc vừa khiếp sợ nhưng vừa liều lĩnh.”
Advertisement
Người kia trả lời: “Thế này thì tính là gì, kiểu gì cũng sẽ có mấy tên nhóc có tiếng mà không có miếng, không có năng lực nhưng vẫn tự xưng thiên tài. Thần Đình chúng ta tuyển luyện thí sinh không phải vì muốn loại bỏ mấy người như thế nào sao?”
Advertisement
Giang trưởng lão gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, vị Thống lĩnh đại nhân kia tìm chúng ta có chuyện gì không?”
Người bạn khẽ nhíu mày, nói: “Cái này tôi cũng không rõ lắm. Vị Thống lĩnh đại nhân đó làm việc thần bí vô cùng, trấn giữ thành Man Thú đã mấy trăm năm, tôi cũng chưa được thấy mặt thật của anh ta.”
Giang trưởng lão trả lời: “Điều này cũng đúng, bốn người thống lĩnh của Thần Đình, có thân phận vị thống lĩnh này là thần bí nhất, đến bây giờ tôi còn chưa biết được tên anh ta.”
Trên mặt người bạn nở một nụ cười, nói: “Cái này thì thật ra tôi có thể trả lời anh. Liên quan đến tên của vị thống lĩnh phía Tây này, tôi cũng chỉ tình cờ biết đến, rất nhiều năm trước, người khác đều gọi anh ta là Bạch Thụy Dụ. Có điều vị thống lĩnh phía Tây này không thích người khác gọi tên của anh ta, cho nên tốt nhất là anh cứ làm như không biết tên người này.”
“Bạch Thụy Dụ!” Giang trưởng lão gật gật đầu một cái.
Thống lĩnh Thần Đình, nhưng sự tồn tại của bọn họ còn yếu hơn cả thiên sứ cai quản ngục gian, cũng mới chỉ là một nửa cao thủ, những vị thống lĩnh xa xôi này không phải người trưởng lão Thần Đình có thể đối đầu đâu.
Trong sân, trên người Hồng Nhật Linh tỏa ra sát khí nồng nắng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lại chỗ này. Ngay cả cao thủ Ba Vân xếp hạng thứ mười một cũng không phải đối thủ của Hồng Nhật Linh, chứ đừng nói cái người chỉ xếp hạng hơn ba trăm này. Tên hạng chót này lấy đâu ra dũng khí đấy thế.
Hồng Nhật Linh nhíu mày, muốn động thủ. Lúc này, một người phía sau cậu ta bỗng nhiên đứng ra, hạ giọng nói: “Hồng Nhật Linh, lúc này mà đánh nhau thì không thích hợp lắm đâu.”
Hồng Nhật Linh nhìn người kia, cười lạnh nói: “Mạc Lăng Thiên, cậu đang muốn ngăn cản tôi à?”
Người vừa mới nói là Mạc Lăng Thiên của cung Thái Hư.
Mạc Lăng Thiên lắc đầu, nói: “Không phải tôi muốn ngăn cản cậu.”
Dứt lời, cậu ta hắng giọng một tiếng, nói tiếp: “Người khác không biết tại sao hôm nay chúng ta tập trung ở đây, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao. Vị thống lĩnh kia của Thần Đình cũng không muốn thấy cảnh như thế này đâu.”
Hồng Nhật Linh nhướng mày, nói: “Cậu cảm thấy vị tại nhân kia có quan tâm đến sống chết của một nhân vật nhãi nhép này không?”
Mạc Lăng Thiên cười nói: “Trong mắt của thống lĩnh đại nhân, chúng ta cũng là một nhân vật nhãi nhép thôi. Cậu cũng nghe qua rồi chứ, vị thống lĩnh kia thần bí vô cùng, là người mạnh nhất trong bốn vị thống lĩnh. Nghe nói cậu từ chối một thống lĩnh muốn thu cậu làm đệ tử, vậy cậu có đủ dũng khí đối đầu với vị thống lĩnh này nữa không?”
Trong mắt Hồng Nhật Linh nổi lên một làn sóng ngầm, cuối cùng hung hăng đè sát khí trong mắt xuống, liếc nhìn Đường Tuấn nói: “Coi như hôm nay cậu gặp may.”
Nói xong, cậu ta quay người đi đến một cái sân nhỏ khác trong đại sảnh.