CHIẾN THẦN THÁNH Y

Mộ Dung Lan nghe điện thoại một lúc, sau khi cúp máy, cô ấy xây xẩm mặt mày.  

“Đường Tuấn, giáo sư Thẩm, bệnh viện gọi tôi, tôi phải về gấp.” Mộ Dung Lan nói.  

“Có chuyện gì vậy?” Đường Tuấn hỏi.  

Advertisement

Mộ Dung Lan không phải là người hay để lộ cảm xúc trên gương mặt, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến bệnh viện. Nhưng nhìn vẻ mặt giận dữ của Mộ Dung Lan bây giờ, có thể biết được cô ấy đang cực kỳ tức giận.  

Mộ Dung Lan im lặng, cô ấy do dự có nên nói hay không.  

“Lưu Hoan làm khó cô à?” Thẩm Dũng đột nhiên nói: “Tôi nghe mấy người bạn cũ ở bệnh viện nói hai ngày trước cô bị chuyển đến trạm y tá. Có đúng không?”  

Mộ Dung Lan giật mình, biết mình không thể giấu được nữa, đành gật đầu.  

"Đúng là ức hiếp người quá! Điều một bác sĩ như cô đến trạm y tá để tiêm thuốc cho người ta à! Việc như này, bọn họ thật sự dám!" Thẩm Dũng tức giận nói.  

Đường Tuấn cũng có chút tức giận, không ngờ Lưu Minh lại mượn quan hệ của cha mình là giám đốc bệnh viện để chuyển Mộ Dung Lan đến trạm y tá. Yêu cầu Mộ Dung Lan, một người coi bệnh tật và cứu mạng người là sự nghiệp của mình, đến trạm y tá làm mấy việc đơn giản, đó đơn giản là hình phạt nặng nhất đối với cô ấy.  

"Không sao đâu. Trạm y tá cũng là một phần của bệnh viện." Mộ Dung Lan nói. Nhưng nét mặt cô ấy lại vô cùng đau khổ.  

“Tôi sẽ đến bệnh viện với cô.” Đường Tuấn nói.  

"Đường Tuấn, đừng hấp tấp. bệnh viện Việt Nhất thành phố Vinh và Đại học thành phố Vinh không cùng hệ thống, ngay cả Lý Quang Huy cũng không thể động vào đó." Mộ Dung Lan thuyết phục.  

Đường Tuấn chế nhạo nói: "Tôi có cách của chính mình."  

Mộ Dung Lan thấy vậy, cũng không nói thêm gì.  

"Được rồi. Có Đường Tuấn đi với cô, tôi cũng yên tâm." Thẩm Dũng cười nói.  

Thẩm Dũng phải trở lại trường học giải quyết công việc, Đường Tuấn và Mộ Dung Lan với anh ta tách ra, hai người lái xe đến bệnh viện.  

Mười phút sau, xe dừng trước cổng viện.  

Một y tá thực tập khoảng mười bảy, mười tám tuổi thấy Mộ Dung Lan, chạy lại, có chút lo lắng, nói: "Bác sĩ Mộ Dung, cuối cùng chị cũng về. Y tá trưởng Tiết đang tức giận, nói chị đã nghỉ không phép, lát nữa chị đi vào phải cẩn thận đó."  

“Nghỉ không phép?” Mộ Dung Lan nghiêm túc nói: “Chị đã xin phép bà ấy từ lâu rồi. Bà ta đã phê duyệt, sao lại thành ra nghỉ không phép!"  

Cô y tá thực tập có vẻ khá khẩn trương, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu. Nếu không phải Mộ Dung Lan chăm sóc bọn họ như người chị lớn, cô ấy mới không dám bí mật nói cho Mộ Dung Lan những chuyện này, sẽ làm mất lòng y tá trưởng, một bà lão đang trong thời kỳ mãn kinh.  

"Được rồi. Chị biết rồi. Chị sẽ đến đó ngay." Mộ Dung Lan từ tốn nói với cô y tá nhỏ.  

Cô y tá nhỏ gật đầu, liếc nhìn Đường Tuấn, khuôn mặt ửng hồng, nói: "Bác sĩ Mộ Dung, đây là bạn trai của chị à? Anh ấy khá đẹp trai đó."  

Nói xong cô y tá nhỏ chạy mất hút.  

“Đồ nghịch ngợm!” Mộ Dung Lan tức giận đến mức giậm chân, cô ấy có hào phóng hào sảng đến đâu thì nghe mấy lời này cũng khó mà nói lại. Dáng vẻ e thẹn mà từ trước đến nay cô ấy chưa từng có.  

“Đường Tuấn, anh đừng để ý. Con bé bình thường hay trêu đùa chút thôi, nói năng không nghĩ ngợi gì cả.” Mộ Dung Lan vội giải thích với Đường Tuấn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi