CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Thiên Phong và Nam Cung Tuấn liếc nhìn nhau, chỉ còn biết cười khổ.  

Ai nói Phá Quân Doanh chỉ có hai mươi mấy vị cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao? Ai nói Phá Quân Doanh không có cảnh giới nửa bước Hoá Thần? Đứng ra đây, bọn họ chắc chắn sẽ đánh chết anh ta!  

Thao Thiết híp mắt, nhìn Trương Thiên Phong nói: “Các người muốn cướp đoạt thuốc nước?”  

Trương Thiên Phong vội vàng khoát tay nói: “Chúng tôi chỉ là trưng dụng một chút, nghiên cứu một chút, không phải cướp đoạt.”  

Ngữ khí của ông ta cũng không còn cứng rắn nổi nữa, tám vị cảnh giới nửa bước Hoá Thần, lại thêm một trăm vị cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, đủ để giết chết đám người bọn họ ở đây.  

Trương Thiên Phong nhìn về phía Sở Hải, quát lên: “Sở Hải, tôi đối với cậu có ơn dạy dỗ, chẳng lẽ cậu muốn giết thầy sao?”  

Sở Hải nói: "Lão Trương, lúc trước tôi đã nhắc nhở ông rồi.”  

Nam Cung Tuấn lớn tiếng nói: “Chúng tôi là người do Thần Đình phái tới, các cậu dám động thủ sao?”  

Thao Thiết cười lạnh nói: “Chúng tôi chỉ nghe chủ nhân, Thần Đình là cái thứ gì chứ?”  

Cuối cùng, Trương Thiên Phong và Nam Cung Tuấn bị trọng thương, nếu không phải Sở Hải thương tình thì hai người họ đã chết rồi.  

Sau khi Trương Thiên Phong và Nam Cung Tuấn bị khiêng đi không lâu, Đường Tuấn vừa hay trở lại Phá Quân Doanh.  

Ở trong lều của Phá Quân Doanh, Đường Tuấn trở về và đang ngồi ở bên trên. Sở Hải ngồi ở bên dưới nói tới chuyện Trương Thiên Phong và Nam Cung Tuấn đến lấy thuốc nước.  

Đồ Yên Nhi nhận được tin tức của Lam Thiên Sứ cũng bí mật quay trở về Thần Đình, nhưng không có quay trở về cùng với Đường Tuấn.  

Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Tôi không đi tìm bọn họ, vậy mà bọn họ còn dám tìm đến tôi.”  

Trước đó ở bên trong biển Tinh Tú, khi anh chiến đấu với đám người thiếu niên Hóa Thần ở ngoại vực, đám người Trì Phương Bằng đã châm chọc chế giễu anh. Nếu không phải vì để ý đến an nguy của Đồ Yên Nhi thì anh đã giết chết họ từ lâu rồi, nhưng sau đó chẳng biết tại sao Trì Phương Bằng lại đột ngột bỏ đi.     Bởi vậy nên anh không tìm được thời cơ.  

Sở Hải hơi do dự nói: “Chủ nhân, mặc dù lần này đã giải quyết Trương Thiên Phong và Nam Cung Tuấn, nhưng chỉ sợ chuyện này vừa mới bắt đầu thôi. Mặc dù chuyện Phá Quân Doanh chúng ta có một loại thuốc nước thần kỳ đã được che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị truyền ra ngoài.”  

Anh ta nói một lúc lâu bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc rồi nói tiếp: “Nhưng mà không chỉ cậu Trì kia đâu, mà ngay cả hai mươi bốn thế gia của biển Tinh Tú cũng đã biết. Trong khoảng thời gian này, dù sáng hay tối, bọn họ cũng phái rất nhiều người đến thăm dò. Tôi chỉ sợ sắp tới sẽ hành động mất.”  

Ngân Lang Vương nói: “Dựa vào chúng ta thực lực bây giờ của Phá Quân Doanh chúng ta thì cũng như một chọi một, chúng ta không sợ bất cứ quân doanh hay thế gia nào cả. Nhưng nếu bọn họ liên thủ lại với nhau, thì tương đương với hai phần ba của biển Tinh Tú rồi, không thể coi thường chuyện này được. Chủ nhân, trước tiên chúng ta vẫn phải phòng ngừa đã.”   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi