*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cỗ xe ngựa trên không trung cũng không dám làm ra hành động gì.
Trải qua đoạn thời gian im lặng, một tiếng thở dài vang lên từ trong xe của Thu gia, một cụ già bước ra chính là ông tổ của Thu gia, Thu Minh.
Những ông tổ khác cũng không ngồi yên trong xe nữa, đều lần lượt hiện thân.
Thu Minh nhìn về hướng lều lớn phía sâu trong Phá Quân Doanh, khom lưng cung kính nói: "Không biết vị đan sư đại nhân nào đích thân tới?"
Có thể đào tạo ra một trăm năm mươi vị nửa bước hóa thần cảnh, đây tuyệt đối là Đan sư cấp truyền kỳ, đáng để các thế gia kính nể bái lễ.
Trì Phương Bằng cười khổ một tiếng, cũng đi đến bên cạnh ông tổ của các thế gia khom người xuống.
Loại cấp bậc Đan sư này so địa vị với hóa thần cảnh chỉ có thể hơn, e rằng ông tổ trong nhà anh có gặp được cũng phải cung kính thêm vài phần. Nếu như biết Phá Quân Doanh có chỗ dựa như vậy thì anh tuyệt đối không dám xuất thủ.
Lương Hoàng Tín ở phía ngoài lều lớn hết sức kinh hãi mà nhìn chiến trường, thở dài rồi tự lẩm bẩm: "Hóa ra Phá Quân Doanh còn có vị đan sư đáng sợ như vậy trấn thủ, thảo nào họ Đường kia không một chút sợ hãi."
Anh đi đến phía lều lớn ở trung tâm, trong lòng cũng đã có dự dịnh.
Lương gia nhất định phải kết giao với loại đan sư cấp bậc ấy! Lợi ích cũng không tha gì so với việc kết giao với một vị hóa thần cảnh.
"Nhân vật như vậy, mới đáng là người để Tiểu Tuệ phó thác cả đời chứ, người nhà họ Đường đó hoàn toàn kém xa."
Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Hoàng Tín vén màn lều lớn đi vào trong.
Anh liếc nhìn tình hình trong lều lớn, không khách khí chút nào mà hỏi: "Đường Tuấn, vị đan sư kia ở đâu?"
Đường Tuấn nói: "Chính là tôi."
Lương Hoàng Tín chế nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Mặc kệ cậu. Tự mình nhìn trong gương xem cậu có bản lĩnh đó không?"
Anh hỏi Lương Tuệ: "Tiểu Tuệ, đúng lúc em cũng có mặt ở đậy, chắc là đã nhìn thấy vị đan sư kia. Người ấy ở đâu?"
Ánh mắt phức tạp của Lương Tuệ nhìn về Đường Tuấn, trong lòng cảm thấy có lỗi, nàng nhớ tới lời trước kia của mình nói với Đường Tuấn, hai má cũng trở nên nóng hừng hực.
Nhìn ánh mắt của Lương Tuệ, Lương Hoàng Tín bỗng nhiên cảm thấy bất an, âm thanh có chút run rẩy hỏi: "Không, không lẽ điều cậu ta nói là thật sao."
Lương Tuệ cười thê lương mà gật đầu, xem như là ngầm thừa nhận.
Lương Hoàng Tín ngẩn người ra, dáng vẻ tươi cười không có chút tự nhiên nào mà nói: "Đường, Đường sư."
Đường Tuấn xua tay, cười lạnh nói: "Không dám nhận."