CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

‘Bùm’ một tiếng, Đường Tuấn bị đánh bay ra ngoài, trên vai anh xuất hiện một vết máu.  

Trì Hoà Vũ cười đắc ý nói: “Nhìn thấy không, đây chính là chênh lệch của anh và tôi. Bây giờ tôi có thể tiện tay đánh anh bị thương, trong mắt tôi, anh không khác gì con kiến trên mặt đất.”   

Trong lúc nói, thế công của Trì Hoà Vũ càng hung hiểm hơn, một chưởng lại tiếp một chưởng, vô số khí tức ác liệt còn sắc bén hơn so với linh kiếm vài phần.  

Xoẹt, xoẹt, xoẹt.  

Áo bào trên người Đường Tuấn bị xé nát, vết thương trên thân thể ngày càng nhiều, máu nhuộm đỏ trên áo của anh.  

Đồ Yên Nhi rơi nước mắt, quay đầu đi, cô ấy thực sự không đành lòng tiếp tục nhìn nữa.  

Đạo sĩ Minh Tâm cảm khái nói: “Kém một bước, thật không ngờ lại lớn như vậy. Trước đó tôi còn nghĩ rằng mình có thể đấu cùng Trì Hoà Vũ một trận, bây giờ xem ra là mình nghĩ quá nhiều rồi.”  

Sắc mặt của Cung Trang Mỹ Nữ nghiêm trọng nói: “Thật là đáng sợ. Cho dù  ba người chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ.”  

Đạo sĩ Lưu Quang lạnh lùng nói: “Ít nhất người chết không phải là chúng ta.”  

“Anh chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?” Đúng lúc này, âm thanh của Đường Tuấn truyền ra.  

Trì Hoà Vũ hừ lạnh rồi nói: “Bị tôi đánh đến mức không còn sức nữa mà còn dám điên cuồng nói vậy.”  

Đường Tuấn cười nhạt một tiếng:  “Thật sao?”  

Một luồng ánh sáng bao phủ lấy anh, trong chốc lát vết thương trên người anh đã khỏi hẳn.  

Trì Hoà Vũ ngơ ngác, trong ánh mắt lộ ra một tia nóng rực. Có thể nhanh chóng chữa trị vết thương như vậy, có lẽ trong tay Đường Tuấn có một loại bảo vật bí mật nào đó.  

Trì Hoà Vũ bình tĩnh lại, lấy ra một hạt châu màu xanh lam và nói: “Là tôi đã xem thường anh, anh rất mạnh, nhưng dừng lại ở đây thôi.”  

Tâm niệm anh ta vừa động, hạt châu màu xanh lam trong tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lọi, ‘bùm’ một tiếng, dường như nước trút xuống vô cùng vô vận.  

Màn kinh động này trong mắt mọi người giống như toàn bộ biển cả trút xuống từ không trung và Đường Tuấn phải tiếp nhận phần lực lượng này.  

“Đây là thiên địa chi uy.”  

“Quá khủng khiếp.”  

Thịnh Tư Đường, đạo sĩ Minh Tâm và mấy người còn lại đều nghĩ như vậy. Bất kể là hạt châu màu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi