*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Arthas trầm giọng hỏi: “Balde, đây là hậu bối anh đưa đến xem cuộc chiến sao?”
Balde hừ lạnh một tiếng nói: “Balde tôi chính là dòng dõi của Thần, làm sao có ai có tư cách làm hậu bối của tôi được. Tôi còn đang muốn hỏi anh đây, đây là trợ thủ anh mời đến sao?”
Arthas khinh thường nở nụ cười nói: “Đối phó với anh, tôi mới không cần nhờ giúp đỡ.”
Balde cười gằn nói: “Ra là thế, vậy đây chính là người không liên quan rồi. Nếu tôi ra tay giết anh ta, anh sẽ không có ý kiến gì đấy chứ.”
Arthas nói: “Tùy.”
Nói xong, anh ta dứt khoát lấy hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn. Anh ta cùng Balde đều là cao thủ trên Tiên bảng, ngoại trừ vị đứng đầu Tiên bảng của nước Mỹ ra, anh ta quả thật không để ai vào mắt.
Balde tay không tấc sắt, bóp bóp bàn tay làm phát ra một hồi âm thanh giòn rã, chậm rãi đi về phía Đường Tuấn, tràn ngập sát ý nói: “Có thể tới Mặt Trăng, xem ra tu vi của cậu không tệ. Chỉ tiếc rằng hôm nay lại gặp phải Balde tôi.”
Anh ta vốn cho rằng đối phương khi nghe thấy tên của mình ắt sẽ vô cùng kinh hãi, lại không nghĩ tới biểu tình của đối phương đến một chút biến hoá cũng không có, giống như là chưa từng nghe qua cái tên này. Balde lập tức cảm thấy mình bị coi thường, gương mặt lộ ra phẫn nộ, đấm một quyền về phía Đường Tuấn.
Trong hư không xuất hiện vệt trắng, đó là do nắm đấm cứng rắn của Balde làm phá vỡ hư không.
Arthas gật đầu nói: “Không tệ, hai năm này của Balde đúng là không hoang phí, có tư cách làm đối thủ của mình.”
Anh ta cũng không thèm nhìn Đường Tuấn; một quyền này của Balde, nếu là anh ta cũng phải cẩn thận ứng phó, huống chi là một kẻ trẻ tuổi vô danh.
“Có thể chết ở dưới nắm đấm của tôi, cậu nên thấy tự hào.” Balde cười đắc ý.
m thanh đột nhiên im bặt.
Nắm đấm của Balde bị Đường Tuấn nắm trong tay.
Đường Tuấn nói: “Quyền pháp rất bình thường, có gì đáng kiêu ngạo sao?”
Thực lực của Balde và Arthas không yếu, có đủ tiêu chuẩn của Nguyên Anh Cảnh đỉnh cao, nhưng ở trong mắt Đường Tuấn lại không khác gì trẻ con.
“Làm sao có thể?”
Athars cùng Balde trợn tròn hai mắt, không thể tin được.
“Arthas, còn không ra tay.” Balde quát lên.
Arthas lấy lại tinh thần, Nguyên Tố Phong Bạo trong tay anh ta ngưng tụ, hóa thành một bộ cung tên khổng lồ.
Keng một tiếng, mũi tên Phong Bạo bắn ra, một hồi âm thanh chói tai vang lên, càng ngày càng gấp rút.
Sắc mặt Arthas tái nhợt đi một chút; một tiễn này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra anh ta đã dùng toàn lực thi triển.
Vẻ mặt Đường Tuấn không thay đổi, anh một tay bắt lấy nắm đấm của Balde, một tay khác duỗi ra, nhẹ nhàng búng một cái.
Mũi tên Phong Bạo đột ngột dừng lại, sau đó tiếp