CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta cứ nghĩ mình nói nhiều như vậy, chắc Đường Tuấn cũng hiểu được một phần trong đó, không ngờ Đường Tuấn vẫn khư khư cố chấp.  

Đường Tuấn vươn vai nói: “Đừng nói là một chí tôn nhà họ Phương bé tí tẹo kia, cho dù là top ba Tiên Bảng cũng không cản được tôi.”  

Nghe xong, Ninh Đình Trung muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Top ba Tiên Bảng đều là sự tồn tại của thần mà anh ta chưa bao giờ được gặp. Anh ta thấy Đường Tuấn có hơi ngông cuồng khi nói ra lời này.  

Đường Tuấn đi ra bên ngoài.  

“Đình Trung! Có lẽ lần này Đường Tuấn trở về thật sự có thu hoạch chấn động nào đấy? Có thể sánh với cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao.” Âu Dương Hồng Phượng nói bên tai Ninh Đình Trung.  

Ninh Đình Trung gượng cười, có thể sánh ngang với cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, anh ta chưa bao giờ dám nghĩ đến.  

Thành phố Lai Châu, khu Tây Thành.  

Đây là căn biệt thự có sân riêng, có thể sống ở đây, hoặc là tỷ phú hoặc là cường giả võ đạo hay thuật pháp cao nhân.  

Trời vừa sáng, có một ông cụ đang hít vào thở ra. Ông ta đứng đối diện với mặt trời mọc, luyện hóa nguyên khí trời đất. Khi ông ta hít vào thở ra thì cây cỏ trong sân đều lung lay, chim trời bay lượn không chịu rời đi.  

Phía sau ông cụ có một số người đều có vẻ mặt tôn kính. Những người này bên ngoài đều có thân phận và địa vị, dường như đều là cậu chủ cô chủ, nhưng trước mặt ông cụ lại chỉ có thể ngoan ngoãn làm đệ tử chấp lễ.   

“Sư phụ tu luyện ngày càng tinh tấn, có lẽ rất nhanh sẽ phá được cảnh giới.”  

“Thêm mười năm nữa, Tiên Bảng chắc chắn sẽ có chỗ cho thầy.”  

“Nếu con có thể học được một phần mười của thầy thì đời này đã thấy đủ rồi.”  

Những người này xì xầm bàn tán, ông cụ đích thực là cao nhân bên ngoài thế giới trong mắt bọn họ.  

“Khi tu luyện tránh nóng nảy, hãy giữ bình tĩnh lại và cố gắng tu luyện.” Vào đúng lúc này, giọng nói của ông cụ chợt vang lên bên tai bọn họ.  

Bọn họ vội vàng vâng dạ, kính sợ ông cụ.  

Bỗng nhiên, một tia sáng từ phía đông bay đến và rơi xuống sân. Ánh sáng tản đi, hóa thành một bóng người. Hóa ra là Tiêu Huyền Nhi, chỉ là toàn thân cô ta đều bốc cháy, nhìn có vẻ rất đáng sợ. Cô ta tu luyện không đủ, hồn phách không thể chống lại ánh mặt trời.  

“Sư phụ, cứu con!” Giọng nói của Tiêu Huyền Nhi vô cùng yếu ớt.  

Ông cụ lạnh lùng hừ một tiếng, áo dài phất phới trên người, hóa thành một ngọn đuốc, che lấp mặt trời. Ông ta chỉ điểm về Tiêu Huyền Nhi, lửa mặt trời trên người Tiêu Huyền Nhi dập tắt ngay.  

Tiêu Huyền Nhi chỉ thấy đau đớn tận cùng, cô ta càng thêm khâm phục ông cụ. Cô ta phù một tiếng rồi quỳ xuống, nói: “Cảm ơn sư phụ đã cứu mạng.”  

Ông cụ chắp hai tay sau lưng, rất có phong thái cao nhân, nói: “Ai đã làm con bị thương đến như vậy, dù con không thành khí nhưng dù sao cũng là đệ tử của thầy. Nói ra đi, thầy trả thù giúp con.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi