CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Đình Trung trả lời: “Trên một hòn đảo nhỏ ở biển Đông.”  

“Mau tránh ra.”  

“Không có mắt đúng không, cậu chủ nhà họ Phương xuất hành, người không phận sự mau cút hết đi.”  

Đúng lúc này tiếng ồn ào từ bên cạnh truyền đến, đồng thời xuất hiện rất nhiều đàn ông mặc âu phục màu đen có dáng người khôi ngô, những gã đó hung hăng đẩy những người khác trong lối đi sang một bên, sau đó đứng thành một hàng giống như là nghênh đón nhân vật lớn nào đó vậy.  

Rất nhanh, mấy gã đàn ông áo đen lập tức đi tới trước mặt mấy người Đường Tuấn, quát lớn: “Không nghe thấy sao, mau cút đi, đừng ở đây chướng mắt.”  

Nói xong, một gã trong đó đưa tay ra muốn đẩy Đường Tuấn.  

Răng rắc.  

Gã đàn ông áo đen chưa nhìn rõ ràng đã phát hiện cổ tay mình bị đối phương nắm lấy. Đối phương nhẹ nhàng vặn một cái, cổ tay gã đã trật khớp.  

“Mày dám ra tay sao?” Mấy gã đàn ông mặc âu phục màu đen khác thấy thế đều vây quanh, ai nấy đều lộ ra vẻ hung tợn.  

“Có chuyện gì vậy?”  

Lúc này, một nam thanh niên đi về phía này dưới sự bảo vệ của mấy gã đàn ông.  

Gã đàn ông có cổ tay bị Đường Tuấn vặn đến trật khớp đi tới trước mặt nam thanh niên nói: “Cậu chủ, người này ra tay với tôi.”  

Người thanh niên liếc nhìn gã rồi nói: “Phế vật.”  

Nói xong, anh ta đá một cước vào bụng gã đàn ông kia, lực đạo rất lớn, lập tức đá bay ra ngoài đụng vào tường.  

Lúc này nam thanh niên mới kiêu ngạo nhìn về phía Đường Tuấn nói: “Cho dù anh là ai, dám ra tay với người nhà họ Phương tôi thì hôm nay anh nhất định phải để lại cái gì đó.”  

Anh ta chỉ vào tay Đường Tuấn rồi nói tiếp: “Vừa rồi anh dùng bàn tay này ra tay đúng không, vậy thì không cần đến bàn tay này nữa rồi. Anh tự mình chặt đứt, hay để tôi ra tay đây.”  

Ninh Đình Trung hạ giọng nói với Đường Tuấn: “Anh ta là Phương Nguyên Minh, là em trai của chí tôn nhà họ Phương.”  

Phương Nguyên Minh nhìn thoáng qua Ninh Đình Trung, kiêu ngạo nói: “Mắt nhìn không tệ, đáng tiếc vẫn phải để bàn tay này của bạn anh lại.”  

“Đủ rồi, Phương Nguyên Minh!” Đúng lúc này, một giọng nữ mang theo uy nghiêm truyền đến.  

Một cô gái có nhan sắc xinh đẹp, ăn mặc thời trang, biểu cảm trên mặt giống như băng giá bước tới.  

Phương Nguyên Minh nhìn thấy cô gái này, sự kiêu ngạo trên mặt lập tức lộ ra ý cười, nói: “Chị Nhã Nhi, chị đến rồi.”  

Ninh Đình Trung nói: “Cô gái này là Chu Nhã Nhi, là vợ sắp cưới của chí tôn nhà họ Phương. Sau lưng nhà họ Chu cũng có một chí tôn, là một trong ngũ đại thế gia của Việt Nam hiện nay.”  

Chu Nhã Nhi nhìn Đường Tuấn nhíu mày, sau đó nói với Phương Nguyên Minh: “Chuyện này là do cậu có

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi