CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Nói không chừng người ta lại cảm thấy kkỹ thuật chữa bệnh chữa bệnh của bản thân so sánh được với bác sĩ Lâm đấy?”  

“Người trẻ tuổi thì đừng có mở miệng nói loạn, ngộ nhỡ làm xảy ra án mạng rồi, cậu có thể chịu trách nhiệm không đây?”  

Bác sĩ Phùng mới vừa nói dứt lời, nhóm người chung quanh đang chờ đợi chẩn bệnh cũng đều đến hóng chuyện. Có điều thái đội của bọn họ đối với Đường Tuấn rất không tốt.  

Người phụ nữ nghe thấy mấy câu kia, lại càng thêm do dự.  

“Ầm ĩ cái gì thế hả! Không biết nơi này là phòng hội chẩn sao?”  

Lúc này, một tiếng quát vang dội vô cùng vang lên ở trong phòng hội chẩn. Thanh âm này cực có uy nghiêm, mang theo ngữ khí chân thật đáng tin, phòng hội chẩn ngay lập tức trở nên an tĩnh lại.  

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về nơi phát ra âm thanh, sau khi thấy rõ ràng người lên tiếng, những bác sĩ trung y đang ngồi và nhóm trợ thủ lập tức đứng lên, mang vẻ mặt cung kính nghiêm nghị, mà ánh mắt của nhóm những người đến chẩn bệnh lại cành như phát ra ánh sáng, mang theo thần sắc vô cùng tôn kính, sùng bái.  

“Bác sĩ Lâm.”  

“Bác sĩ Lâm.”  

Người nói chuyện là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc trường bào, hai tay đặt sau lưng, mang khí chất không giận tự uy. Ông ta chậm rãi đi về phương hướng của mấy người Đường Tuấn, cả đám người tự động phân ra một lối nhỏ cho ông ta, dù là bác sĩ chẩn bệnh hay người đến khám đều đồng loạt cúi đầu trước ông ta, vô cùng cung kính mà chào hỏi.  

Lâm Hoành Thiên!  

Có thể đạt được tiếng vang, danh vọng đến như vậy trong Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền này, cũng chỉ có một người duy nhất Lâm Hoành Thiên mà thôi.  

Ánh mắt Lâm Hoành Thiên lướt qua Đường Tuấn, Ninh Đình Trung và  u Dương Hồng Phượng. Ánh mắt ông ta bình tĩnh, lại mang theo một loại thái độ hờ hững, dường như có thể thao túng sinh mệnh con người, Ninh Đình Trung và  u Dương Hồng Phượng bị nhìn một cái, trong lòng bỗng nhiên sinh ra ý niệm như vậy, theo bản năng mà lùi bước lại mấy bước. Chỉ có Đường Tuấn vẫn không hề dao động, bĩnh tĩnh như bình thường.  

Trong mắt Lâm Hoành Thiên hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại loại thái độ hờ hững ban đầu. Ông ta tự tin kỹ thuật chữa bệnh của bản thân tại Việt Nam, muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó bắt buộc phải chết, mạng người ở trong tay ông ta, thật sự không có gì khác biệt so với hàng hóa cả.  

Lâm Hoành Thiên đi đến vị trước mặt vị bác sĩ Phùng kia, hỏi: “Tiểu Phùng, xảy ra chuyện gì?”  

Bác sĩ Phùng tuy rằng có chút danh tiếng, nhưng ở trước mặt Lâm Hoành Thiên cũng chỉ là Tiểu Phùng nho nhỏ mà thôi, hơn nữa ông ta còn không dám có bất cứ bất mãn nào.  

Bác sĩ Phùng nhanh chóng nói ngắn gọn sự việc lại một chút.  

Lâm Hoành Thiên nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ tươi của cậu nam sinh kia, khẽ nhíu mày, dùng một loại ngữ khí thương hại nói: “Tấm lòng y sĩ như cha mẹ, nếu tôi đã thấy cháu rồi, tất nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tiểu Phàm, con ra tay đi, ông đứng một bên xem xét cho con.”  

“Được, ông nội.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi