*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Tuấn nhìn ra chị khó xử, nói: “Không sao. Chị để cậu ta thử một chút đi.”
Người phụ nữ gật đầu, nói: “Cảm ơn cậu.”
Lâm Tiểu Phàm nhìn lướt qua Đường Tuấn, ngạo nghễ nói: “Anh xem đây.”
Đường Tuấn nói: “Cậu đừng hối hận là được.”
Lâm Tiểu Phàm hừ lạnh một tiếng, nói: “Cũng chỉ được cái miệng.”
Nói xong, cậu ta lấy ngân châm ra, bắt đầu ghim châm cho cậu nam sinh kia.
Một châm nối tiếp một châm, kỹ thuật chữa bệnh Lâm Tiểu Phàm quả thực không yếu, tay rất ổn, thậm chí có lúc còn bớt chút thời gian, tâm sức rảnh rỗi mà lạnh lùng liếc nhìn Đường Tuấn một cái, như là đang khoe ra kỹ thuật chữa bệnh của bản thân vậy.
“Mẹ, ta có thể nhìn thấy một chút đồ vật rồi, tuy rằng còn rất mơ hồ, nhưng so với trước đây đã khá hơn nhiều rồi.” Bỗng nhiên, cậu nam sinh kia kinh ngạc nói.
Người phụ nữ ngay lập tức lộ ra vui mừng.
Vẻ đắc ý trên mặt Lâm Tiểu Phàm càng thêm nồng đậm.
Bác sĩ Phùng cười nói: “Đã nhìn thấy chưa, đây mới là kỹ thuật chữa bệnh, không phải chỉ bằng vài câu nói là có thể đâu.”
Nhưng đúng lúc này, điều kỳ lạ đã xảy ra.
Đôi mắt của cậu nam sinh bỗng nhiên càng thêm đỏ bừng, trong mắt dường như đang ngưng tụ hai ngọn lửa. Phù phù hai tiếng, hai tia sáng đỏ như máu bắn ra từ trong mắt cậu ấy, mang theo sức nóng cực kỳ đáng sợ.
Tốc độ quá nhanh.
Trong tay Lâm Tiểu Phàm còn cầm một cây ngân châm, chỉ kịp xoay xoay thân mình một chút, né tránh nơi yết hầu yếu hại, nhưng hai ngọn lửa phừng phừng kia vẫn xuyên thủng bả vai của cậu ta. Ngọn lửa xuyên qua cơ thể, chọc thủng trần nhà mà bay mất.
“A.”
Ngân châm trong tay Lâm Tiểu Phàm đã sớm rơi xuống mặt đất, che bả vai lại, kêu đau. Bờ vai của cậu ta giờ là một mảnh đen tuyền, sức nóng của hai ngọn lửa vừa rồi quá lớn, bắn thủng bả vai cậu ta đồng thời làm cho nước ở hai chỗ đó bốc hơi hết.
Cậu nam sinh kia cũng kêu đau, sau khi bắn ra hai ngọn lửa kia, hai mắt cậu ấy không ngừng đổ máu, giống như phải chịu đựng thống khổ vô cùng kịch liệt.
Lâm Hoành Thiên đỡ lấy Lâm Tiểu Phàm, lập tức dùng ngân châm ổn định vết thương cho cậu ta. Gương mặt già nua ngay lập tức trở nên âm trầm, giống như bão táp đã đến trong không trung.
“Tôi có lòng tốt trị liệu cho cậu, vậy mà cậu dám tổn thương tôi. Ông nội, giết cậu ta.” Lâm Tiểu Phàm oán hận mà nhìn cậu nam sinh và người phụ nữ kia, cuồng loạn mà kêu lên.
Lâm Hoành Thiên hừ lạnh