CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sau sự yên tĩnh, chính là một loạt tiếng cười trào phúng.  

"Ngay cả ngồi xếp bằng trên không cũng không biết, mà cũng dám nói khoác không biết ngượng như vậy."  

"Anh biết thuật pháp đó tên gì không? Biết cái gì gọi là võ đạo không? Không hiểu thì đừng nói bậy bạ, tránh mất mặt."  

Chu Nhã Nhi hung ác trợn mắt nhìn Đường Tuấn, bất mãn nói: "Ai bảo anh nói lung tung? Còn không mau cho xin lỗi Nguyên Minh!"  

Đường Tuấn nhún vai nói: "Là anh ta hỏi tôi."  

Chu Nhã Nhi nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Người ta đó là hỏi anh sao, trong lòng anh không có cân nhắc sao? Một người bình thường như anh, có tư cách gì để phê bình? Mau xin lỗi Nguyên Minh!"  

Sân bay mâu thuẫn, cô ta còn có thể hóa giải. Nhưng liên quan đến luận đạo, cũng không phải là vấn đề thể diện đơn giản. Luận đạo giết người đều là chuyện bình thường.  

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Nói xin lỗi? Anh ta còn chưa đủ tư cách."  

Phương Nguyên Minh bỗng nhiên mỉm cười, anh ta mở miệng, người khổng lồ kia cũng mở miệng theo, giống như có hai người như anh ta vậy.  

"Nếu anh nói thuật pháp này của tôi chưa ra hình dáng gì, vậy chắc hẳn anh cũng tinh thông thuật pháp, biểu diễn một chiêu cho chúng tôi xem đi."  

Giọng của Phương Nguyên Minh ngừng một lát, nói: "Dĩ nhiên, nếu như thuật pháp của anh cũng chưa ra hình dáng gì, vậy hôm nay có lẽ anh sẽ không rời đi được."  

Trong lòng của Chu Nhã Nhi khẽ động, thật sự muốn phân rõ sống chết sao? Nhưng suy cho cùng Đường Tuấn là do cô ta dẫn tới, trong lòng của cô ta hơi không nỡ, nói: "Nguyên Minh, nếu không bảo anh ấy nói xin lỗi là được rồi."  

Phương Nguyên Minh hừ lạnh, mỉa mai nói: "Chị Nhã Nhi, nói không chừng anh ta là một vị đại sư thuật pháp đấy? Sao có thể để anh ta hạ sự cao quý của mình mà xin lỗi em chứ?"  

Anh ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, nguyên khí người khổng lồ đó cũng nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, đôi mắt cũng lộ ra ý định giết người.  

Đường Tuấn giống như không nhìn thấy, nhàn nhạt nói: "Nếu như vậy, các người nhìn xem."  

Anh lấy một ly nước để dưới đất, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ lên vành ly, nói: "Xong rồi."  

Mọi người yên lặng một lúc, sau đó đồng thời cười lớn.  

"Người này đang làm gì vậy, anh ta là kẻ ngốc sao?"  

"Cái này cũng gọi là thuật pháp sao? Vậy trên đường chính kia chẳng phải cũng đều là thuật pháp cao nhân sao. Sợ là anh ta hiểu sai thuật pháp."  

" Chị Nhã Nhi, chị tìm được thằng cha này từ đâu tới vậy, quá buồn cười rồi, sắp cười chết em rồi."  

Phương Nguyên Minh không ngừng cười lạnh, nói: "Đây chính là thuật pháp của anh? Sao cái gì tôi cũng không thấy được."  

Đường Tuấn nói: "Đó là do cảnh giới của các người không đủ."  

Phương Nguyên Minh nói: "Vậy phải là cảnh giới gì mới đủ."  

Đường Tuấn nói: "Ít nhất là cảnh giới Nguyên Anh."  

Chu Nhã Nhi kéo Đường Tuấn, nói: "Anh cảm thấy còn chưa đủ mất mặt sao? Cảnh giới Nguyên Anh là loại nhân vật nào, chẳng lẽ có thể quấy rối với anh. Còn không mau nói xin lỗi với Nguyên Minh!"  

Ngay tại lúc này, đôi mắt của Phương Nguyên Minh sáng lên, nhìn về phía cửa vào, lên tiếng chào hỏi với một người, nói: "Chú ba." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi