CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Long Vương, ông hãy chờ xem đi, đừng nhúng tay vào.” Chí tôn nhà họ Lư hai tay ôm ngực, thản nhiên nói.  

Long Vương nhíu mày một cái, nhưng cuối cùng không có động thủ.  

Chí tôn Chu nghe thấy tên Đường Tuấn, chỉ là hơi kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, dùng một loại giọng ra lệnh quát lên: “Quỳ xuống nói xin lỗi!”  

Đường Tuấn nói: “Muốn tôi quỳ xuống nói xin lỗi, ông ta xứng sao?”  

Chí tôn Chu nói: “Tôi nói ông ta xứng, thì ông ta xứng!”  

Lão Hồng cũng ở một bên cười khẩy, nói: “Có thể khiến Đường Tuấn năm đó quỳ xuống nói xin lỗi, lão phu đời này sống không uổng phí!”  

“Chí tôn Chu, ông đừng quá đáng!” Sương dày trên người Hoa Tiểu Nam càng đậm.  

Chí tôn Chu hình như không có cảm giác, nói: “Quá đáng sao? Tôi không cảm thấy vậy. Đụng đến nhà họ Chu tôi, đừng nói là một người, cho dù là một con chó, hôm nay cậu ta cũng phải quỳ xuống nói xin lỗi.”  

Ánh mắt ông ta pha trò nhìn Đường Tuấn, nói: “Cậu cho rằng mình vẫn là thiên nhân năm đó sao? Nước Việt Nam tôi tổng cộng có hơn mười vị cao thủ Tiên Bảng ở đây, cậu hỏi bọn họ ai dám ngăn cản tôi vì cậu?”  

Lời của ông ta vừa nói xong, đám người kia nhao nhao nói: “Chí tôn Chu cứ việc ra tay, hôm nay chúng tôi coi như xem một vở kịch hay.”  

Có người lại ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ không nhìn thấy.  

Chí tôn Chu cười khẩy càng quá mức, nhìn lướt qua Hàn Bảo Long và Hoa Tiểu Nam, khinh thường nói: “Hay là cậu cho rằng dựa vào hai người bọn họ thì có thể ngăn cản tôi!”  

“Nếu như không muốn chết, thì quỳ xuống nói xin lỗi.”  

Khi chí tôn Chu nói chuyện, khí tức trên người càng ngày càng mạnh mẽ, Hàn Bảo Long và Hoa Tiểu Nam như đối diện cường địch, mặt đất dưới chân cũng nứt ra. Cho dù hai người bọn họ hợp lại, e rằng cũng không phải là đối thủ của chí tôn Chu.  

“Đường Tuấn tôi cần gì người khác phải ra tay vì tôi!”  

“Đừng nói người họ Chu của ông ở đây, cho dù cao thủ Tiên Bảng tề tụ, ngày hôm nay tôi cũng phải giết ông ta!”  

Trong một khoảng thời gian yên lặng, Đường Tuấn bỗng nhiên lên tiếng, anh nhìn về phía lão Hồng, nói: “Vừa nãy tôi đã nói, ông tiếp tục nhiều chuyện một câu, thì chết.”  

Lão Hồng khẽ giật mình, trong lòng lại có chút sợ hãi, nhưng nhìn chí tôn Chu ở trước mặt ông ta, dũng khí trong lòng lại hừng hực, nói: “Tôi đâu chỉ nói một câu.”  

“Đường Tuấn cậu chính là rác rưởi. Giờ này ngày này, cậu vẫn thật sự đề cao bản thân?”  

“Tôi lại nói, cậu có thể làm gì tôi?”   

Lão Hồng nhìn Đường Tuấn, ánh mắt khinh miệt.  

“Lão Hồng nói hay lắm.” Chí tôn Chu lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi ở đây, ông sẽ không có việc gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi