CHIẾN THẦN THÁNH Y

Quần áo của Vu Cửu Tiêu bay phất phới mặc dù trời không có gió. Anh ta từ từ đứng lên khỏi mặt đất, như bị một bàn tay vô hình trên không nắm lấy, cúi xuống nhìn Đường Tuấn.  

“Tao nghĩ rằng mày chưa từng chứng kiến  pháp tắc chi lực. Mày cho rằng có thể đánh bại mấy tên cao thủ của Tiên bảng là ghê gớm lắm phải không? Tao không ngại nói cho mày biết, chỉ cần Vu Môn chúng tao đồng ý, danh sách Tiên bảng phải đổi một phần ba.”  

Đám người Long Vương, Chu Phàm sắc mặt tối sầm lại, trong lòng đau khổ. Bởi vì họ biết những lời Vu Cửu Tiêu nói đều là thật, cao thủ của Tiên bảng so với Vu Môn và Côn Luân không có gì đáng nói đến. Vì vậy, nếu Vu Cửu Tiêu chỉ gọi Chu Phàm bằng tên, Chu Phàm cũng không dám bảo gì.  

Chu Nhã Ca do dự một chút, quay sang Lạc Tâm Xuyên nói: “Lạc chủ nhân, ngài có thể...”  

Lạc Tâm Xuyên cười nhạt một tiếng, dập ngay ý nghĩ của cô ta: “Cô định xin tôi tha cho anh ta à?”  

Chu Nhã Ca khẽ giật mình, trịnh trọng gật đầu.  

Sự ngang tàng lóe quá trong mắt  Lạc Tâm Xuyên, nhưng anh ta vẫn duy trì ý cười, chậm rãi nói: “ Tôi đồng ý với cô, nếu như Cửu Tiêu thật sự muốn giết anh ta, tôi sẽ xin Cửu Tiêu tha cho anh ta không chết.”  

Anh ta suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng mà cô cũng biết, trước kia một mình anh ta suýt nữa tiêu diệt Vu Môn, câu nói này chắc chắn khiến Cửu Tiêu nuốt không trôi. Bây giờ ta để cho Cửu Tiêu đánh anh ta một trận cho bớt giận.”  

Chu Nhã Ca nét mặt vừa vui mừng không lâu, nghe đến câu cuối thì nét vui mừng ấy biến mất ngay lập tức. Cô ta khẽ nắm chặt nắm đấm, không nói gì.  

Lạc Tâm Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, cười mỉa mai, thầm nghĩ: “Được ta để mắt tới là vinh hạnh của cô. Vậy mà cô lại đi cầu xin cho người đàn ông khác.”  

Lạc Tâm Xuyên trong lòng nghĩ như vậy, rồi nói với Vu Cửu Tiêu: “Giết chết anh ta! Trước kia anh ta sỉ nhục Côn Luân của chúng ta. Thay mặt Côn Luân, hãy đánh anh ta đến khi nào hết giận thì thôi.”  

Vu Cửu Tiêu gật đầu.  

Bùm!  

Cuối cùng, khí thế của Vu Cửu Tiêu đã tích lũy đến đỉnh điểm. Anh ta tung ra một chiêu, không khí nổ tung. Trong gian phòng cửa sổ thủy tinh bốn phía đồng loạt “xoạt xoạt” một tiếng, sau đó bị vỡ vụn.  

“Lần trước mày dám tát cao thủ của Tiên bảng, hôm nay tao cũng phải tát trả cho mày! Để tao xem mày có thể làm gì được tao!” Vu Cửu Tiêu nhe răng cười.  

Long Vương và Chu Phàm thầm than một tiếng, vốn là thiên nhân mà bị người khác tát, chuyện này mà truyền ra ngoài, nếu Đường Tuấn còn sống cũng không thể có chỗ đứng trong giới tu hành.  

Chu Nhã Ca chau mày, Lạc Tâm Xuyên nhìn thấy cảnh này, cười nói: “Chiêu này của Cửu Tiêu khống chế lực tốt, không thể đánh chết anh ta đâu, cô đừng lo.”  

Chu Nhã Ca không nói gì, giống như không có nghe thấy lời anh ta nói.  

Chiêu này của Vu Cửu Tiêu nhanh đến chóng mặt, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của Đường Tuấn, mà Đường Tuấn thì vẫn đứng im tại chỗ, không có ý định ra tay.  

“Thiên nhân à? Còn không bằng cái này.” Vu Cửu Tiêu cười lớn.  

Tiếng cười của anh ta đột nhiên dừng lại.  

Hóa ra bàn tay của anh ta bị Đường Tuấn bắt được, không thể động đậy.  

“Sao có thể?” Vu Cửu Tiêu không thể tin được.  

“Anh làm sao biết được cách tát, để tôi dạy anh.” Đường Tuấn lúc này nhìn anh ta, sau đó tay kia nâng lên.  

Bốp bốp! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi