CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Trốn nổi không?" Đường Tuấn cười lạnh một tiếng. Tay đã sớm bắn ra một cái ngân châm với tốc độ còn nhanh hơn Hồ Tam vài lần. Anh đi theo bọn họ lên trên bờ chính là vì sợ bọn họ nhảy xuống nước chạy thoát thân, làm sao có thể không chuẩn bị tốt mọi thứ cho được.  

"Bịch! Bịch! Bịch!"  

Advertisement

Cách mặt sông chỉ còn một khoảng chưa tới ba mét, trong lòng Hồ Tam sinh ra ánh sáng thắng lợi của bình minh. Quay đầu lại liếc nhìn Đường Tuấn, trong lòng dường như bị một tảng đá lớn đè lên. Vốn cho là chuyện vô cùng dễ dàng, không ngờ thực lực của tên nhóc họ Đường này vậy mà lại quá biến thái.  

"Tên này tuyệt đối không chỉ là nội công trung kỳ, ít nhất là nội công hậu kỳ, thậm chí là cao thủ nội công hóa khí, mình phải nhanh chóng chạy về nói cho sư phụ Trương Tuyền, miễn cho bị trúng phải quỷ kế của tên này!" Hồ Tam nghĩ thầm ở trong lòng.  

Nhưng ngay lúc này, gã bỗng nhiên cảm thấy đùi phải tê rần, sau đó lảo đảo ngã rầm trên mặt đất, mặc cho gã dùng sức thế nào cũng không thể di chuyển cơ thể về phía trước thêm được một centimet. Lúc này gã chỉ còn cách mặt sông chưa tới một mét, nhưng một mét này tựa như là rãnh trời, ngăn cản đường đi của gã, cũng ngăn cách sự sống và cái chết của gã!  

Cộc! Cộc! Cộc!  

Đường Tuấn đặt Thẩm Ngọc Nhu dựa vào bên dưới một thân cây, bước từng bước một đi về phía Hồ Tam, tiếng bước chân ở trong bãi tha ma trở nên vô cùng kỳ dị.  

"Mày đã làm gì tao?" Hồ Tam dùng hết sức lực gào thét. Nhưng khi lên tiếng, gã sợ hãi phát hiện, gã căn bản không phát ra được bất cứ âm thanh nào, yếu ớt như một con ruồi.  

Đường Tuấn từ trên cao nhìn xuống Hồ Tam, lạnh lùng nói: "Có phải anh cảm thấy tôi muốn kéo người đứng phía sau anh ra từ trong miệng anh nên sẽ không dám giết anh không?"  

Hồ Tam ngay cả chút sức lực gật đầu cũng không có, nhưng ánh mắt kia đã nói lên tất cả.  

"Ha ha! Anh cho rằng tôi không biết là ai đang đứng phía sau giở trò sao?" Ánh mắt Đường Tuấn bỗng nhiên lạnh lẽo, nói: "Trương Tuyền nếu dám để cho anh tới đây chịu chết, lẽ nào anh không có cảm giác về cái chết sao?"  

Trong lòng Hồ Tam sợ hãi vô cùng, thì ra tất cả tính toán đều đã bị người này nhìn thấu. Không chỉ tất cả những tính toán của gã thất bại, trái lại bãi tha ma này còn là nơi chôn xương của gã!  

"Yên tâm, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy! Ngân châm ban nãy mang theo chân khí của tôi đã xâm nhập vào bên trong cơ thể của anh, sẽ từng chút một phá hoại, vặn vẹo kinh mạch của anh, loại đau đớn này còn khó chịu hơn cả cái chết, hơn nữa anh tuyệt đối sẽ không kêu lên được tí âm thanh gì. Sự đau khổ này sẽ kéo dài chừng bốn tiếng đồng hồ, anh cứ từ từ mà hưởng thụ đi." Ánh mắt Đường Tuấn lạnh lùng, đối với những người muốn làm hại đến anh và bạn bè bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.  

Hồ Tam nghe vậy bị dọa sợ vỡ mật, đũng quần cũng ướt nhẹp. Đường đường là một cao thủ nội công lại bị mấy câu nói dọa đến không thể khống chế vấn đề sinh lý!  

"Mày không thể giết tao! Sư phụ của tao là một tông sư cảnh giới Chân Khí!" Hồ Tam rít gào ở trong lòng.  

"Chờ chút! Vừa nãy cậu ta nói là chân khí mà không phải là nội lực! Cậu ta là cao thủ cảnh giới Chân Khí!" Trong lòng Hồ Tam lóe lên một tia sáng, một ý nghĩ kinh khủng hiện lên ở trong đầu gã.  

"Thì ra là như vậy! Mình thế mà lại mưu toan giết chết một vị tông sư cảnh giới Chân Khí!" Lúc này ngay cả Hồ Tam cũng cảm thấy hành vi của mình hết sức buồn cười, đáng tiếc là lại cười không nổi.  

"Có điều mày cũng chẳng sống thêm được bao lâu, qua một thời gian ngắn chính là ngày hẹn của tao và sư phụ. Ông ấy phát hiện không thấy tao, tự nhiên sẽ tìm mày để báo thù! Tao ở điện Diêm La chờ mày!" Trong lòng Hồ Tam nghĩ một cách ác độc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi