CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lạc Chu Sơn nghe xong, hừ lạnh một tiếng, nói: "Giỏi cho tên Đường Tuấn! Thấy Côn Luân ta dễ ức hiếp lắm phải không?"  

Ông ta trầm ngâm một hồi, rồi nói với Tâm Xuyên: "Tâm Xuyên, con nói chuyện này cho người của Vu Môn. Đồng thời, bảo người phụ trách của Côn Luân ta ở thế tục phát tán tin tức, nói rằng vì Đường Tuấn, nên Côn Luân chúng ta quyết định phong sơn không ra ngoài, bảo bọn họ tự đi đối đầu với ma tộc Hắc Ám đi."  

Lạc Tâm Xuyên cau mày, khó hiểu hỏi: "Nhưng không phải chúng ta đã kết đồng minh với ma tộc Hắc Ám sao?"  

Lạc Chu Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: "Liên minh là liên minh, nhưng hẳn là có người không hiểu được, muốn ngăn cản tiến trình của lịch sử, chúng ta chỉ cần nhân cơ hội này diệt trừ hết thảy bọn họ."  

Thủy Trân nói: “Ông Lạc quả thật có mắt nhìn xa trông rộng, tôi rất là bội phục.”  

Cùng ngày, tin tức đã truyền đến Vu Môn, khắp Vu Môn đều chấn động, môn chủ Vu Môn Vu Kính Đạo vô cùng tức giận, hung hãn gọi bảo vật của Vu Môn là Thiên Tinh Vũ Phiến ra. Nhưng không hiểu tại sao cuối cùng lại chẳng làm gì cả.  

Giới tu hành của Việt Nam cũng kinh động không kém.  

Một số gia tộc cao quý nhanh chóng biết được chuyện này, mặc dù họ cảm thấy Đường Tuấn làm vậy không đúng, nhưng biểu hiện của Đường Tuấn tại đại hội Tiên Bảng khiến họ không dám có ý kiến ​​gì cả. Nên biết sau khi Phương Nguyên Thái chết, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Phương gia đã bị xâm chiến dần dần. Họ không muốn trở thành Phương gia tiếp theo.  

Nhưng ngoại trừ mấy gia tộc cao quý trấn giữ giới tu hành ở Việt Nam ra, còn có hàng chục thế gia tu hành khác, những thế gia tu hành này có chút lâu đời hơn những gia tộc cao quý kia.  

Lục gia ở Giang Nam, là thế gia lâu đời lưu truyền hàng trăm năm, trước khi trời đất xảy ra thay đổi lớn đã từng là một dòng họ giàu có nổi tiếng ở Giang Nam, sau khi đại biến, Lục gia dựa vào tài sản nồng hậu, trở thành thế gia tu hành chỉ sau gia tộc cao quý.  

Lúc này, rất nhiều người đang tụ tập ở đại sảnh Lục gia, từ xa có thể nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi của họ.  

"Tên Đường Tuấn này thực sự đáng chết. Hắn đã giết Vu Cửu Tiêu, làm bị thương hai vị điện hạ Lạc Tâm Xuyên, bản thân hắn rất vui, nhưng chính chúng ta mới là người chịu thiệt."  

"Đúng vậy. Ma tộc Hắc Ám sắp đến rồi, phía Tây có tòa thánh bảo hộ, ngay cả nước Ấn Độ cũng có thần Shiva, Việt Nam ta vốn có Côn Luân và Vu Môn ra tay, không đến nổi thiệt hại nặng nề. Bây giờ chỉ vì một mình hắn, không biết có bao nhiêu người phải chết. Giới tu hành của Việt Nam phải chịu tổn thất nghiêm trọng."  

"Côn Luân và Vu Môn thật sự không ra tay sao?"  

"Hỏi thừa. Nếu có người giết con trai của ông, ông còn đứng ra vì kẻ đó sao? Đường Tuấn thật sự đáng chết, Lạc điện hạ muốn giết hắn, đứng im cho Lạc điện hạ giết là được rồi, vậy mà hắn dám đánh trả! Bây giờ còn nói ba ngày sau sẽ đến Côn Luân, đây là đang muốn ép chúng ta vào đường cùng mà."  

"Vậy thì phải làm sao? Thế gia chúng ta không có chí tôn trấn giữ, nếu không có Côn Luân và Vu Môn che chở, chúng ta sẽ đối mặt với đại họa diệt tộc."  

"Bảo Đường Tuấn đến Vu Môn và Côn Luân chịu đòn nhận tội! Hắn nhất định phải bù đắp cái họa mà hắn đã gây ra."  

"Ai sẽ đi thuyết phục hắn?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi