CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lục gia chủ lạnh lùng nói: "Đúng là ngông cuồng, ông chú tôi vì cậu ta mà đến đây, vậy mà lại không dám đến."  

Lục Minh Châu xua tay, vẻ mặt kiềm chế cơn giận, hỏi: "Cậu ta đâu?"  

Long Vương mỉm cười đáp: "Đường Tuấn đang chữa bệnh cho người ở Hiệp hội Y học cổ truyền."  

Vẻ mặt Lục Minh Châu lại chùng xuống, nói: "Ma tộc Hắc Ám sắp tới rồi, cậu ta có thể ngồi yên sao?"  

Hiệp hội Y học cổ truyền, hôm nay là ngày thành lập chữa bệnh miễn phí của hiệp hội. Biết Đường Tuấn đích thân thăm khám, nên người đến rất nhiều. Hầu hết họ chỉ là những người bình thường, căn bản không biết những chuyện đã xảy ra trong giới tu hành.  

“Cảm ơn bác sĩ Đường.” Sau khi Đường Tuấn châm cứu cho một cụ bà bảy mươi tuổi, cụ bà nói cảm ơn rất chân thành.  

Đường Tuấn đỡ bà cụ dậy và nói: "Nên mà nên mà."  

"Y thuật của bác sĩ Đường thực sự rất tuyệt vời."  

"Đến lượt tôi rồi chứ."  

Nhìn thấy chỗ trống trước mặt Đường Tuấn, lập tức có người kêu lên. Họ đã chứng kiến y thuật chữa bệnh của Đường Tuấn, đều muốn Đường Tuấn chữa bệnh cho mình.  

"Ma tộc Hắc Ám đánh đến, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết. Cậu trị bệnh hành y, thì có thể cứu được mấy người?"  

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến, mang theo ý tứ hàm xúc không mấy thiện cảm.  

Người vừa lên tiếng chính là Lục Minh Châu, phía sau ông ta là đám người Long Vương và Lục gia chủ.  

Những người bình thường này không hiểu lời của Lục Minh Châu, tưởng ông ta muốn chen ngang, không nhịn được nói: "Ông lão này, nếu ông muốn bảo Đường đại sư chữa bệnh cho ông, thì phải xếp hàng."  

Lục Minh Châu nghe xong liền khinh thường nói: "Bảo cậu ta khám bệnh cho tôi? Cậu ta còn chưa đủ tư cách đâu. Khi tôi và Mã Văn Thực uống rượu trò chuyện, ông của cậu ta sợ là còn chưa ra đời nữa."  

Nhiều bác sĩ Đông y có mặt ở đây nghe thấy câu này lập tức thay đổi sắc mặt. Mã Văn Thực là danh ý cuối đời nhà Thanh, y thuật cao siêu, được cho là đã khám bệnh cho Từ Hi Thái Hậu.  

“Người này rốt cuộc là ai chứ?” Không ít người thắc mắc trong lòng.  

“Ông là lão thần tiên đó của Lục gia.” Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có người thốt lên. Người đang nói là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, răng cũng đã rụng hết rồi. Cả người ông ta khẽ run rẩy, rõ ràng là đang rất xúc động.  

Bước chân của Lục Minh Châu khựng lại, nhìn về phía người đó, nói: "Ông là?"  

Ông lão liền quỳ xuống, xúc động nói: "Năm mươi năm trước, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, đi theo người thân trong nhà vào Lục gia, may mắn được nhìn thấy lão thần tiên từ xa, đến nay tôi vẫn không dám quên. Năm mươi năm qua đi, tôi cũng đã già, nhưng lão thần tiên vẫn phong thái như xưa."  

Lục Minh Châu gật đầu, ôn nhu nói: "Hóa ra là vậy."  

Ông ta đáp lại rất bình tĩnh, nhưng đám người đột nhiên nháo nhào cả lên. Từng gặp Mã Văn Thực, thời gian năm mươi năm, đối với ông ta mà nói dường như không tồn tại, người này không phải lão thần tiên sao?  

Những người vốn dĩ định ngăn cản Lục Minh Châu chen ngang vào cũng chẳng dám lên tiếng nữa, thậm chí còn chủ động nhường chỗ.  

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Minh Châu hiên ngang bước tới chỗ Đường Tuấn, chuẩn bị ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi