CHIẾN THẦN THÁNH Y

Long Vương bị khí thế này làm cho sợ lui về phía sau mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Bán Bộ Hóa Thần!"  

Lục Minh Châu hóa ra là cường giả Bán Bộ Hóa Thần cảnh.  

"Bây giờ thể diện của ta đủ lớn chưa?"  

Lục Minh Châu nhoẽn miệng giễu cợt, một cỗ khí thế đè mạnh Đường Tuấn. Ông ta đắc đạo từ sớm, đọc sách dưỡng khí, sau khi thiên hạ đại biến, lại tiếp tục tu luyện không ngừng nghỉ, cuối cùng hai năm trước đã bước vào cảnh giới Bán Bộ Hóa Thần! Đây là con át chủ bài thực sự của ông ta.  

"Ha ha."  

Đáp lại ông ta chỉ là nụ cười khẩy của Đường Tuấn.  

Với một cái khua tay nhẹ của Đường Tuấn, Lục Minh Châu và Lục gia chủ bị một luồng gió cuốn lấy, bay ra ngoài một cách mất kiểm soát.  

“Bác sĩ Đường, sao cậu dám làm như thế, ông ấy là lão thần tiên mà.” Có người kêu lên.  

Sắc mặt Đường Tuấn không chút thay đổi nói: "Thần tiên sao? Thần tiên mà bị tôi xua đi như con ruồi đó sao?"  

Không có ai đáp lại.  

Sân bay Hà Nội, khi mấy người Lục Minh Châu và Lục gia chủ hoàn hồn lại, họ đã ở đây rồi.  

Lục gia chủ mặt không còn chút máu, phất tay một cái đã đưa người ta bay xa hai, ba mươi dặm. Thế chẳng phải một cái phất tay của Đường Tuấn có thể đoạt đi mạng sống của bọn họ sao.  

“Ông chú, chúng ta.” Giọng nói của Lục gia chủ khẽ run run.  

Sắc mặt Lục Minh Châu vô cùng ảm đạm, nói: "Cậu ta đã không nghe tôi khuyên, thế thì xem cậu ta ứng phó thế nào. Tôi không tin ba ngày sau cậu ta thật sự dám lên Côn Luân."

Lục Minh Châu vừa trở về Giang Nam, lập tức có người hỏi chuyện ông ta đi khuyên Đường Tuấn thế nào rồi, sắc mặt của Lục Minh Châu không vui đáp lại một câu: "Gỗ mục không khắc được."  

Chẳng bao lâu, việc Lục Minh Châu bị Đường Tuấn đuổi đi ở Hà Nội đã lan ra hầu khắp miền nam, gây chấn động mạnh trong giới tu hành miền nam.  

"Thân phận của Lục lão gia cao quý thế nào, được xưng là quốc sĩ cũng không phải quá đáng. Đường Tuấn có thân phận gì mà lại dám vô lễ như thế."  

"Người này thật đáng chết. Nếu không phải Lục lão gia lương thiện, cậu ta còn có thể chạy nhảy đến bây giờ."  

"Nhưng tôi nghe nói Lục lão gia đã thi triển sức mạnh Bán Bộ Thần Hóa, liền bị Đường Tuấn phất tay một cái bay đi."  

"Anh cho rằng có thể sao? Chắc chắn là nghe nhầm đồn bậy, đừng nói là ở Việt Nam, cho dù là trên toàn cầu, Bán Bộ Hóa Thần được coi là cao thủ đẳng cấp. Một cái phất tay có thể hất bay Lục lão gia, anh tưởng cái tên họ Đường kia là Hóa Thần Đại Năng sao? Chắc chắn là Lục lão gia tốt bụng, nể tình cậu ta tu hành không dễ nên thủ hạ lưu tình.”  

Những lời như vậy rất nhiều, nhưng hầu hết đều là những người cùng gia đình nói. Cho đến khi có người mạnh dạn đến Lục gia hỏi thăm Lục Minh Châu.  

Lục Minh Châu đáp: "Thằng nhỏ ngông cuồng. Không xứng để ta ra tay. Vạn Thần Hương chính là chỗ chôn thây của cậu ta."  

Một viên đá cũng có thể dấy lên muôn vàn lớp sóng, giới tu hành phía Nam chấn động rồi  

"Lục lão thần tiên rất cao cả!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi