Trong Hiệp hội Y học cổ truyền, Lão Thần Đường Tuấn đang ngồi dưới đất, bên trong phòng còn có người thân và bạn bè của anh.
Hoàng Phủ Ngọc khẽ cau mày nói: "Lục Minh Châu đã đứng bên ngoài hiệp hội một tiếng đồng hồ rồi, anh thật sự không định cho ông ấy vào sao. Dù sao ông ấy cũng là túc lão của giới tu hành phía Nam, được rất nhiều người kính trọng. Chuyện này nếu lỡ như để truyền ra ngoài, sợ là sẽ ảnh hưởng đến anh."
Đường Tuấn cười khẩy, nói: "Tôi cũng đâu bảo ông ta đứng đó. Côn Luân không cần ông ta nữa, bây giờ đến tìm tôi, loại người này đáng để tôi kính trọng sao?"
Hoàng Phủ Ngọc không nói thêm nữa.
"Chủ nhân, lão già đó bảo tôi đưa thứ này cho anh."
Đúng lúc này, Ngân Thiên bê một cuốn sách cổ bước vào.
Đường Tuấn cầm lấy quyển sách cổ, sắc mặt hơi thay đổi. Quyển sách cổ này vậy mà lại toát ra một nguồn dao động pháp lực yếu ớt.
Trên bìa cuốn sách cổ có viết mấy chữ "Nguyệt Cung Bát Ký".
“Nguyệt Cung, không phải là cung điện mà Thường Nga ở trong thần thoại đó chứ?” Hoa Tiểu Niếp kêu lên.
Đường Tuấn mở Nguyệt Cung Bát Ký ra, xem một cách cẩn thận. Trong Nguyệt Cung Bát Ký này ghi chép tổng cộng tám loại sự việc, hầu như tất cả đều liên quan đến tu hành. Những thứ này Đường Tuấn thật sự chẳng mấy để tâm đến, nhưng khiến anh cảm thấy hứng thú lại là ghi chép cuối cùng. Những ghi chép trong chương ký này đều liên quan đến việc nghiên cứu các kiểu thể chất đặc biệt, có thể người khác xem thì chẳng có gì, nhưng Đường Tuấn đã sớm đọc qua thể chất đặc biệt, nội dung trong đó khiến anh có một loại cảm giác như được khai sáng, rất nhiều chỗ ghi lại khá giống với những gì anh đoán trước đây.
Đọc xong, Đường Tuấn cảm thấy vẫn còn chưa thỏa mãn lắm.
“Cuốn sách này chắc có phần sau, rất có thể nó đã ghi lại hết những bí mật về thể chất đặc biệt.” Đường Tuấn trong lòng khẽ động.
Anh cũng đã từng đến ngoại vực, phát hiện ở ngoài vực dường như rất hiếm thấy thể chất đặc biệt. Nhưng trên Trái Đất lại có rất nhiều thể chất đặc biệt. Ngay cả người thanh niên bị bệnh về mắt mà anh gặp ở Hiệp hội Y học cổ truyền ngày đó cũng có thể coi là thể chất đặc biệt. Nếu là ngoại vực, không biết có bao nhiêu môn phái đạo thống tranh giành rồi.
Theo lý mà nói, Trái Đất mãi mãi vẫn không bằng ngoại vực được. Nhưng tại sao xác suất xuất hiện của thể chất đặc biệt lại cao như vậy?
"Cho ông ta vào đi."
Đường Tuấn đặt Nguyệt Cung Bát Ký xuống.
Mọi người tản ra, Lục Minh Châu bước vào phòng. Trong căn phòng cực lớn, chỉ có ông ta và Đường Tuấn.
“Lão già này có mắt không tròng, không biết thiên nhân, mong cậu Đường đây trách tội.” Lục Minh Châu quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Đường Tuấn nói: "Ông muốn dùng cuốn sách này đổi lại Lục gia của ông sao?"
Cả người Lục Minh Châu run lên, vội vàng nói: "Không dám. Lão phu biết y thuật của cậu Đường là tuyệt đỉnh, có thể sẽ cảm thấy hứng thú với y thuật được ghi chép trong quyển sách này, cho nên mới đặc biệt mang tới tặng cho cậu."
Nguyệt Cung Bát Ký này là bảo vật trân quý nhất của Lục Minh Châu, lúc còn trẻ ông ta đã vô tình mua được, ông ta có thể sống đến hiện tại nhờ phương pháp tu hành trong đó, càng đạt được tu vi như bây giờ. Nhưng để gặp được Đường Tuấn, ông ta không ngần ngại đem cuốn sách này ra tặng.
Đường Tuấn nói: "Cuốn sách này thực sự đã khai sáng cho tôi. Ông có biết quyển thứ hai ở đâu không?"
Lục Minh Châu gật đầu nói: "Tôi đã nghiên cứu cuốn sách này gần trăm năm, sau đó tích hợp kiến thức liên quan của những cuốn sách cổ khác, cũng đã có một số phỏng đoán về vị trí của quyển thứ hai."