Ngược lại, Thủy Kim Long đã tung một chưởng về phía Đường Tuấn, đánh Đường Tuấn lùi về phía sau, thậm chí còn có một chút máu rỉ ra từ khóe miệng.
“Thái tử sắp thắng rồi.” Thủy Trân mỉm cười nói.
Lạc Kình Thương và Vu Kiếm Sâm khẽ gật đầu, xem tình hình trận chiến hiển nhiên là Đường Tuấn đang rơi vào thế bất lợi, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Bộ dạng Đường Tuấn trông rất thê thảm, nhưng ánh mắt anh lại sáng chói. Bởi vì anh phát hiện sức mạnh của Thủy Kim Long khi đánh vào người anh đã bị huyệt Thái Dương hấp thụ hết! Dường như trong huyệt Thái Dương thật sự có thần linh có thể nuốt trọn tất cả năng lượng, không những hấp thu pháp lực của Đường Tuấn, mà còn hấp thu cả sức mạnh bên ngoài.
Mặc dù chiêu thức của Thủy Kim Long rất mạnh, uy lực cực lớn, nhưng vẫn chưa thực sự làm anh bị thương.
“Lẽ nào đây chính là thần linh chi lực mà linh thể đã kích hoạt trong huyệt khiếu.” Đường Tuấn rục rịch trong lòng.
"Ha ha ha. Cậu chẳng qua cũng chỉ có như thế thôi sao."
Càng đánh, Thủy Kim Long càng không kiềm chế được, nụ cười trên mặt vô cùng đắc ý, trong lòng có khoái cảm muốn đè nát Đường Tuấn.
Anh nhìn Đường Tuấn nói: "Không chơi với cậu nữa, chiêu tiếp theo kết thúc thôi."
Ma khí trên người anh ta bùng nổ, toàn bộ đều tập trung ở tay phải.
Anh ta đánh ra một chưởng, trong không trung xuất hiện một vệt màu trắng.
"Kết thúc thôi."
Trong tay Đường Tuấn xuất hiện một tấm bia đá, khí tức của pháp tắc lưu chuyển không ngừng trên tấm bia.
Bia Vạn Giới.
"Linh khí! Đáng tiếc là cậu quá yếu, phát huy không đủ uy lực của linh khí, hay là cho tôi đi." Thủy Kim Long cười khẩy một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Từ đầu đến giờ, Đường Tuấn đều bị anh ta chèn ép, suýt chút nữa ngã sang một bên. Lúc này Đường Tuấn lấy bia Vạn Giới ra, theo anh ta thấy chẳng qua chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi.
Đường Tuấn đập tấm bia xuống.
Trấn thiên địa.
Đây là vũ trụ, âm thanh không có cách nào truyền ra, nhưng theo bản năng, Thủy Kim Long lại cảm thấy tim mình đập mạnh một cái. Anh ta muốn lùi lại phía sau, nhưng đã không còn kịp nữa.
Bia Vạn Giới đánh lên người anh ta, cơ thể đầy vẻ kiêu ngạo của Thủy Kim Long chỉ kiên trì được một hơi thở/giây, rồi lập tức vỡ tan. Ngay cả Nguyên Anh trong người cũng nứt ra, cách chết còn thê thảm hơn chữ chết.
Trong ánh mắt của Thủy Kim Long đầy rẫy sự không cam tâm và hối hận, nhưng đã quá muộn. Tuy rằng Đường Tuấn chỉ có thể thi triển một phần mười sức mạnh, nhưng vẫn là Hóa Thần Cảnh, còn có Bia Vạn Giới, Thủy Kim Long đương nhiên không phải là đối thủ của anh.
Tình thế thay đổi quá nhanh. Khi ba người Lạc Kình Thương phản ứng lại, thì Thủy Kim Long đã chết.
“Cậu vậy mà lại giết chết thái tử.” Giọng Thủy Trân run lên.
Đường Tuấn nói: "Tôi thả ông về, ông còn dám xuất hiện. Bản thân tự tìm cái chết, thế thì đừng trách tôi."
Anh vung tay chưởng một cái, Thủy Trân cũng bị đập chết.
Đường Tuấn nhìn Lạc Kình Thương và Vu Kiếm Sâm. Mi mắt Lạc Kình Thương run lên kịch liệt, cả kinh nói: "Đường Tuấn, cậu giết thái tử ma tộc, còn muốn giết hai người bọn ta sao?"
Vu Kiếm Sâm lạnh lùng nói: "Cậu động thủ thử xem? Chẳng qua cậu chỉ dựa vào linh khí kia mới đột kích thành công, không thì với sức mạnh hiện giờ của cậu, cậu cảm thấy có thể đánh thắng được thái tử ma tộc sao."