CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lữ Tri Huệ nhướng mày nói: "Không biết Vệ sư huynh cảm thấy không ổn chỗ nào? Anh Dược đã cứu tôi, y thuật lại giỏi như thế, tôi mời anh ấy đến Thiên Nguyên Phường làm khách, lẽ nào không được sao?"  

Vẻ mặt Vệ Võ trở nên lạnh lùng, anh ta nói: "Lữ sư muội, tôi là sư huynh của cô, chú ý giọng điệu của cô đi!"  

Anh ta chắp tay sau lưng, nhìn Đường Tuấn chằm chằm và nói: "Thiên Nguyên Phường ta là một môn phái lớn ở thành Hồng Dương, được mọi người kính trọng, muốn vào được Thiên Nguyên Phường thì phải điều tra thân thế, vượt qua ba ải mới được. Nếu sau này tùy tiện để một người thân phận không rõ ràng vào trong Thiên Nguyên Phường ta, thế Thiên Nguyên Phương ta còn ra gì nữa chứ?"  

Nét mặt Lữ Tri Huệ có hơi khó coi, giọng nói có chút tức giận: "Sao có thể như thế?"  

Vệ Võ lại giễu cợt nói: "Ta nói như thế chính là như thế."  

Lữ Tri Huệ lông mày run lên vì tức giận, cô ta sao có thể không biết Vệ Võ đang cố ý bới móc.  

Đường Tuấn liếc nhìn hai người họ rồi nói: "Thôi bỏ đi. Tự tôi đi đi một vòng thành Hồng Dương xem thử là được rồi, có cơ hội sau này mới đến Thiên Nguyên Phương."  

"Nhưng mà anh Dược."  

Lữ Tri Huệ có hơi gượng gạo, suy cho cùng chuyện này cũng là do cô ta nhắc tới.  

"Lữ sư muội, cậu Dược đã nói như thế, tôi cũng chẳng nói nhiều nữa."  

Vệ Võ nở nụ cười, có chút tự đắc.  

Lữ Tri Huệ hừ lạnh một tiếng, nói: "Vệ sư huynh, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ nói cho thầy biết."  

Vẻ mặt của Vệ Võ cứng đờ, nhưng nhanh chóng trở lại như bình thường, nói với Đường Tuấn: "Đã như thế, vậy cậu Dược cứ tự nhiên đi, Thiên Nguyên Phường chúng tôi còn bận rất nhiều việc, không thể đi dạo cùng cậu được."  

Nói xong, anh ta dẫn Trác sư đệ rời đi trước, nói vọng lại từ phía xa: "Lữ sư muội, cô phải tạm biệt."  

Lữ Tri Huệ tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Vệ Võ, trong mắt tuôn ra lửa giận. Một lúc sau, cô ta lấy lại bình tĩnh và nói với Đường Tuấn: "Anh Dược, tôi không đưa anh đến Thiên Nguyên Phường được, bây giờ thầy của chúng tôi đã được mời đến phủ thành chủ rồi, thế lực ở trong phường của Vệ Võ rất lớn, tôi sợ anh ta sẽ nhắm vào anh."  

Cô ta lấy ra một miếng ngọc bài ra, nói: "Đây là ngọc bài liên lạc của ta, anh Dược đi tham quan ở trong thành Hồng Dương này, nếu gặp phải chuyện gì không giả quyết được thì liên lạc với tôi."  

Đường Tuấn nhận lấy ngọc bài.  

Trước khi đi, Lữ Tri Huệ giải thích cho Đường Tuấn một số quy tắc phải tuân theo ở thành Hồng Dương.  

Sau khi Lữ Tri Huệ rời đi, Đường Tuấn bắt đầu đi loanh quanh khắp thành Hồng Dương.  

"Các ngươi đọc thông báo ở thành chủ chưa, nghe nói đại công tử của phủ thành chủ bị thương, đi khắp nơi tìm danh y. Chỉ cần có thể trị khỏi vết thương cho đại công tử, thì có thể nhận được một cây Cửu  m Ngưng Hoa."  

"Một cây Cửu  m Ngưng Hoa, đây là dược liệu cực phẩm để luyện chế linh đan thuộc tính thủy. Thành chủ phủ quả nhiên giàu có, không biết ai có thể nhận được nhỉ?"  

"Đương nhiên là ông Qua rồi. Ông Qua đã đến thành chủ phủ, y thuật của ông ta đừng nói là ở thành Hồng Dương này, cho dù là mười mấy thành trì xung quanh cũng là hạng nhất hạng nhì. Cửu  m Ngưng Hoa chắc chắn sẽ thuộc về tay ông ta,"  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi