CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau bữa tiệc, Sử thành chủ, Ông Qua và Đường Tuấn đến biệt viện của phủ thành chủ.  

"Trong thịnh hội Vạn Tiên lần trước, ba thí sinh tham gia của thành phố Hồng Dương đều bị loại ngay từ vòng sơ khảo. Lần này có cậu Dược ra mặt, chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ kinh ngạc một phen."  

Sử thành chủ nói với một giọng nồng nhiệt. Ông ta lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Đường Tuấn, nói: "Đây là Cửu  m Ngưng Hoa, cậu Dược cứ nhận lấy đi."  

Đường Tuấn nhận lấy cái hộp.  

Đường Tuấn mở hộp, một luồng khí tức sinh mệnh mạnh mẽ thoát ra. Trong hộp gỗ, đặt một nhành cây trắng khiết như ngọc, nhành cây to chỉ bằng một cánh tay em bé, dài khoảng nửa trượng.  

"Một cây Cửu  m Ngưng Hoa cần phải mất mười nghìn năm mới phát triển, mặc dù có rất nhiều nhánh, nhưng những cây Cửu  m Ngưng Hoa thật sự thì sẽ không có quá năm nhánh. Cành này chứa một phần năm nguyên khí sinh mệnh của Cửu  m Ngưng Hoa, thậm chí còn có công hiệu bồi dưỡng linh hồn.” Sử thành chủ nhìn Cửu  m Ngưng Hoa, chậm rãi nói.  

Cửu  m Ngưng Hoa này có thể nói là một trong những bảo vật quý giá nhất của Sử thành chủ, nếu lần này không phải do vết thương của ông ta quá nghiêm trọng, vốn dĩ ông ta sẽ không lấy nó ra.  

Trong mắt ông Qua lóe lên một tia ngưỡng mộ.  

Đường Tuấn chân thành cảm ơn.  

"Ông Qua, chuyện ông đề nghị trước đây, e là tôi không thể giúp ông được rồi."  

Lúc này, Sử thành chủ đột nhiên nói.  

Nét mặt ông Qua có hơi sững sờ, lập tức giải thích, nói: "Tôi vẫn chưa trị khỏi vết thương cho thành chủ, đương nhiên không thể để thành chủ ra mặt vì tôi. Hơn nữa Phi Tinh Viện cũng không phải là thế lực tầm thường, tôi cũng không muốn liên lụy thành chủ. Nếu không được, tôi sẽ giao Uẩn Thần Kính ra."  

Nói xong, vẻ mặt ông Qua có hơi buồn bã.  

Nghe vậy, Đường Tuấn cất Cửu  m Ngưng Hoa đi, hỏi: "Chuyện gì vậy?"  

Ông Qua không khỏi do dự, Sử thành chủ nói: "Ông Qua, ông nói với cậu Dược một tiếng đi."  

Ông Qua thở dài, lật lòng bàn tay, lấy ra một chiếc gương cổ, nói: "Đều là vì Uẩn Thần Kính này."  

Đường Tuấn ánh mắt rơi vào trên gương.  

Chiếc gương cổ có kích thước bằng lòng bàn tay, khung hình tròn, đường Tuấn nhìn mình trong gương, chỉ đảo mắt nhìn vài cái, trong lòng dao động, dường như đang trầm mê vào trong đó:   

"Hửm?"  

Đường Tuấn khẽ cau mày, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chỉ có như vậy mới thoát khỏi cảm giác đó.  

“Chiếc gương này?” Đường Tuấn hỏi.  

Ông Qua nói: "Chiếc gương này có tên là Uẩn Thần Kính, tôi có được nó trong một lần thám hiểm."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi