CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Từ Bán Thủ đã đạt đến ngũ phẩm."  

"Chúc mừng lão Từ."  

Chỉ sau đó, Từ Bán Thủ mới mỉm cười.  

"Qua ải, người tiếp theo." Công Dương Tú vẫn thờ ơ nói.  

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đứng ra, cô ta là y sĩ cấp cao nhất trong số mười lăm người, ngoại trừ Hoàng Cường và Từ Bán Thủ, đã đạt đến trình độ tứ phẩm trung giai.  

Người phụ nữ xinh đẹp tập trung tinh thần, chậm rãi bước về phía cái lồng đó.  

Người tộc Nam Hỏa đó đột nhiên rống lên, một luồng nhiệt nóng đáng sợ lan tỏa ra bên ngoài.  

Người phụ nữ xinh đẹp đó dừng lại, khóe miệng cô ta rỉ ra một chút máu. Sắc mặt thay đổi kinh ngạc, lập tức lùi về phía sau.  

Công Dương Tú chế nhạo nói: "Đúng là chỉ được cái mã bề ngoài. Ngay cả ngọn lửa hộ thể của người Nam Hỏa cũng chịu không nổi, làm sao có thể chữa bệnh được? Y sĩ càng giỏi, yêu cầu cảnh giới tu luyện của bản thân càng cao, cô quay về luyện thêm mười năm rồi trở lại đây."  

Nét mặt người phụ nữ xinh đẹp trở nên khó coi.  

Công Dương Tú nhìn mười ba người còn lại, cất giọng điệu khinh thường: "Tôi không chỉ nói cô ta, mà còn nói các người. Chút tu vi như các người mà cũng dám đến thành Hỏa Nhai tham gia cuộc thi này."  

Sau đó ông ta quay sang nói với Ly Thanh Trần: "Bẩm điện hạ, tôi nghĩ không cần phải tiếp tục cuộc thi này nữa. Theo tôi thấy, trong số bọn họ chẳng có ai qua nổi cuộc thi này đâu."  

Ly Thanh Trần khẽ cau mày định gật đầu. Anh ta cũng cảm thấy nếu còn xem tiếp nữa sẽ rất lãng phí thời gian.  

"Tôi còn chưa thử mà." Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.  

Mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra, Hoàng Cường và Từ Bán Thủ không khỏi lộ ra nụ cười khinh bỉ.  

“Cậu là ai?” Ly Thanh Trần hỏi.  

Hoàng Cường cướp lời giành nói: "Điện hạ, anh ta là Dược Đường, y sĩ nhất phẩm."  

“Y sĩ nhất phẩm, đệ tử tạp dịch của lão phu ít nhất cũng phải nhị phẩm.” Từ Bán Thủ chế nhạo, trong lời nói tràn đầy khinh thường.  

Cô gái quyến rũ kéo Đường Tuấn lại, nói: "Anh đừng có đùa giỡn."  

Đường Tuấn nói: "Tôi làm được."  

Công Dương Tú hắng giọng: "Cậu làm được cái rắm, với chút tu vi như cậu, sợ là sẽ bị ngọn lửa hộ thể của người tộc Nam Hỏa thiêu chín mất."  

Ly Thanh Trần cau mày. Theo anh ta thấy, cách tiếp cận của Đường Tuấn quả thực hơi không tự lượng sức.  

“Điện hạ, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta.” Khi Ly Thanh Trần còn đang suy nghĩ có nên để Đường Tuấn thử hay không, Đường Tuấn lập tức nói tiếp.  

"Khẩu khí lớn nhỉ."  

Công Dương Tú giễu cợt nói: "Ngay cả lão phu cũng không trị khỏi, cậu có thể trị khỏi được sao. Lẽ nào cậu giỏi hơn cả lão phu?"  

Đường Tuấn nói: "Y đạo lục phẩm, cũng chẳng có gì hay ho cả."  

Công Dương Tú tức giận đến mức râu tóc run lên, ông ta nói với Đường Tuấn: "Được, cậu muốn thử như thế, tôi cho cậu thử. Nếu như cậu thật sự trị khỏi, tôi sẽ lập tức quỳ ngay tại đây, dập đầu bái cậu làm thầy. Nếu không trị được, cậu phải ở lại làm tạp dịch cho tôi mười năm! Cậu có dám không?" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi