*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong huyệt Thái Dương, con dị thú màu vàng – Tiểu Kim đang hưng phấn gầm lên, xoay vòng với tốc độ rất nhanh, mặt hồ cũng bị nó làm cho gợn sóng, xuất hiện một cái xoáy nước rất lớn.
“Tiểu Thanh thức tỉnh rồi sao?” Đường Tuấn nhìn ánh sáng xanh kia, lẩm bẩm nói.
Tiểu Thanh là sinh vật giống rồng xuất hiện trong giai đoạn thứ hai của thuật châm cứu thần bí.
Như để ứng nghiệm lời của Đường Tuấn, một sinh vật to bằng một nắm đấm từ trong ánh sáng xanh đó dần dần hiện lên rõ ràng.
Lúc này, ở trong một tòa cung điện cao nhất của thành Hỏa Nhai.
Thập tam điện hạ ảm đạm nhìn cảnh tượng bên dưới.
Ngồi bên cạnh anh ta là một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo mãng bào màu bạc, lúc này anh ta đang cười nói: "Thập tam, xem ra gia thần của em chẳng ra làm sao cả. Nhiều người như thế mà cũng đánh không lại một thuộc hạ của anh, chuyện này truyền về thành Chu Tước không phải sẽ khiến người ta chê cười sao?"
Bên dưới, một người đàn ông trung niên đang đứng nghiêm, khí thế hừng hực. Ông ta cũng cười nói: "Thập tam điện hạ, ngài vẫn còn người khác chứ?"
Giọng điệu đầy khiêu khích.
Vừa rồi ông ta đã một mình đánh hạ được mấy thống lĩnh của Ly Thanh Trần, đúng là khí thế dũng mãnh.
Ly Thanh Trần nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Đúng là quá mất mặt.
Cùng là gia thần, vậy mà lại khác biệt lớn như thế.
Thanh niên mặc áo mãng bào nhìn Ly Thanh Trần cười nói: "Thập tam, hay là em đích thân xuống dưới đó. Anh bảo Tiêu Sơn ra tay nhẹ một chút, cho em thắng một trận, nếu không em như thế này thì mất thể diện quá."
Ly Thanh Trần trừng mắt nhìn thanh niên kia.
Anh ta vốn dĩ cũng định làm như thế, với sức mạnh hiện giờ của anh ta, muốn đánh bại Tiêu Sơn không hề khó. Nhưng lúc này lại bị người ta nói như thế, anh ta đột nhiên có cảm giác không muốn xuống dưới đó.
Người thanh niên kia vừa nói xong, gia thần của Ly Thanh Trần ở bên dưới lập tức phát cáu.
"Điện hạ, tôi vẫn tiếp tục chiến đấu được."
"Điện hạ, cho tôi ra sân đi."
Đám gia thần cảm thấy bị xúc phạm, căm phẫn trào dâng. Chủ nhục thần tử, bọn họ là gia thần của thập tam điện hạ, không thể trơ mắt nhìn Ly Thanh Trần bị người ta sỉ nhục được.
Ly Thanh Trần ngăn họ lại, thở dài nói: "Thập ca, cứ như vậy đi."
Người thành niên mặc áo mãng bào màu xám này là anh trai thứ mười của anh ta, Ly Thanh Viễn và là thập điện hạ của Chu Tước hoàng triều. Về phần Tiêu Sơn kia, ông ta là thuộc hạ đắc lực nhất của Ly Thanh Viễn, ông ta chỉ còn một bước nữa là bước vào Hợp Thể Cảnh. Những gia thần dưới tay anh ta căn bản không phải là đối thủ
Ly Thanh Viễn cười nói: "Thập tam, đúng là nhàm chán. Nhưng mà đến thành Hỏa Nhai một chuyến có thể thắng được một viên Hỏa Tinh Thạch từ trong tay em, cũng coi như là không uổng công."
Khóe miệng Ly Thanh Trần hơi giật giật. Hỏa Tinh Thạch là linh thạch thuộc tính lửa rất hiếm, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của anh ta, trong tay anh ta chỉ có ba viên. Lần này đã lấy một viên ra đặt cược cho cuộc tỉ thí giữa các gia thần này.