CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai mắt Tiêu Sơn đỏ hoe, ông ta uất ức nhìn Ly Thanh Viễn nói: "Điện hạ, thật sự rất đau. Tôi không đánh nữa được không?"  

Khóe miệng Lý Thanh Viễn giật giật.  

Ông tưởng bổn điện hạ là tên mù sao, người ta chưa làm gì ông cả, tự một mình ông đứng ở đó gào khóc. Thể diện của bổn điện hạ bị ông làm cho mất hết rồi.  

Trên không trung, Đường Tuấn tiếp tục tiến đến gần Tiêu Sơn, giơ tay định đánh tiếp.  

Tiêu Sơn sợ hãi, không ngừng né tránh. Nhưng tốc độ của Đường Tuấn nhanh hơn ông ta rất nhiều, mỗi một chưởng tung ra đều cho ông ta cảm giác không thể né tránh. Do đó, dù ông ta có dốc hết sức né tránh thì cũng chẳng ích gì.  

“Đau quá, tôi không đánh nữa.” Tiêu Sơn hét lên.  

Ông ta giống như một đứa con nít làm bài điểm kém, về nhà bị bố mẹ rượt đánh.  

Ly Thanh Viễn lấy tay che mặt.  

Tiêu Sơn, cái tên khốn này, ông làm bổn điện hạ không biết chui vào đâu đây này.  

Ly Thanh Trần cười nói: "Thập ca, có cần đánh tiếp nữa không? Em có thể bảo Dược Đường nhẹ tay một chút."  

Ly Thanh Viễn tức giận nhìn Ly Thanh Trần, hừ lạnh một tiếng, nói: "Y sĩ này của em cũng có chút bản lĩnh, hôm nay không đấu với em nữa, đợi về đến thành Chu Tước, chúng ta đấu tiếp một trận."  

Nói xong, anh ta ném viên đá đỏ thẫm chứa đầy nguyên tố lửa cho Ly Thanh Trần.  

“Tiêu Sơn, còn không mau cút xuống đây cho tôi.” Ly Thanh Viễn ngẩng đầu lên hét lớn với Tiêu Sơn.  

Tiêu Sơn bay về Ly Thanh Viễn. Đôi mắt ông ta đỏ hoe, vẻ mặt uất ức.  

“Tiêu Sơn, ông!” Ly Thanh Viễn hận không thể đá Tiêu Sơn một cái thật mạnh  

Tiêu Sơn càng thêm đau khổ, lẩm bẩm nói: "Điện hạ, thật sự rất đau."  

Nhìn thấy Ly Thanh Viễn và Tiêu Sơn rời đi, Ly Thanh Trần cười lên vô cùng sảng khoái.  

Sau khi trở lại cung điện, Ly Thanh Trần mới nóng lòng muốn hỏi: "Anh Dược, rốt cuộc vừa rồi anh làm thế nào vậy?"  

Tiêu Sơn thân là tu hành giả Hóa Thần Cảnh hậu kỳ, ý chí kiên định đến mức nào ai cũng biết rõ, cơn đau bình thường không thể ảnh hưởng đến ông ta, chứ đừng nói là dáng vẻ thê thảm khi nãy.  

Đường Tuấn trầm ngâm: "Vừa rồi tôi đả kích linh hồn của ông ta."  

Với sự trợ giúp năng lực của Tiểu Thanh, sức mạnh của anh có thể tấn công linh hồn của Tiêu Sơn. Tất nhiên, người bình thường không thể nhìn ra được.  

Im lặng.  

Cung điện bỗng dưng yên lặng.  

Ly Thanh Trần nhìn chằm chằm Đường Tuấn và nói: "Anh Dược có biết bí thuật tấn công linh hồn quan trọng như thế nào không?"  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi