CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ly Thanh Trần nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Đi."  

Anh ta thẫn thờ bước vào thành Chu Tước.  

Đường Tuấn cùng một đám thuộc hạ cũng im lặng đi vào thành, không ai nói một lời. Họ cũng có thể cảm nhận được thái độ kiêu ngạo của thất điện hạ. Ở trong mắt của thất điện hạ, bọn họ không khác con sâu cái kiến.  

Cho đến khi Ly Thanh Trần trở lại vương phủ ở Thành Chu Tước, anh ta cho lui những thuộc hạ của mình, chỉ giữ lại Đường Tuấn.  

Trong đại sảnh yên tĩnh chỉ có Ly Thanh Trần và Đường Tuấn, vẻ tức giận của họ có chút ngưng trọng.  

"Anh Dược, khiến anh bị liên lụy rồi. Có vẻ như thập ca của tôi đã nói chuyện về anh cho anh ta." Ly Thanh Trần nói.  

Tất nhiên, anh ta là đang đề cập đến thất điện hạ Ly Thanh Kiếm.  

"Anh Dược, tôi thấy hay là tối nay anh không cần đến dự tiệc đâu. Tôi là thập tam điện hạ của hoàng triều, bọn họ có muốn làm khó tôi cũng sẽ không dám làm quá đáng." Ly Thanh Trần nhìn Đường Tuấn, giọng điệu có hơi áy náy.  

Với tính khí của thất điện hạ, đã đích thân chỉ tên Đường Tuấn, hẳn là có gì đó không ổn, rất có thể là do cuộc tỉ thí giữa Đường Tuấn và Tiêu Sơn ở thành Hỏa Nhai.  

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Điện hạ, có thể tránh một giờ, nhưng không thể tránh cả đời."  

Ly Thanh Trần hơi sững sờ.  

Đúng vậy. Ở thành Chu Tước, nếu thất ca của anh ta muốn đối phó một y sĩ, thì sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.  

Đường Tuấn thở dài trong lòng.   

Có vẻ như Ly Thanh Trần đã thực sự đã bị thất điện hạ bắt nạt đến mức ám ảnh tâm lý, cho dù bây giờ anh ta đã thức tỉnh một phần huyết mạch Chu Tước, thể chất của anh ta đã vượt xa so với thất điện hạ. Nhưng Ly Thanh Trần vẫn không thể bình đẳng đối diện với thất điện hạ.  

"Thập tam ca, cuối cùng anh cũng trở về rồi."  

Đúng lúc này, có một âm thanh du dương giống như chim hoàng oanh từ ngoài đại sảnh vọng tới.  

Âm thanh vừa dứt, một bóng người uyển chuyển nhẹ nhàng như một con bướm bước vào đại sảnh.  

Đây là một cô gái trông khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú như được trang điểm kỹ càng, một nét đẹp khiến người ta không thể phớt lờ.  

Nhìn thấy cô gái này, vẻ mặt u ám của Ly Thanh Trần cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, nói: "Em gái."  

Đường Tuấn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp. Anh cũng là một người anh trai, nhìn thấy cảnh này cảm thấy khá là xúc động.  

Cô gái trẻ này là công chúa út của Chu Tước hoàng triều, Ly Thanh Thu, cô ấy là người có mối quan hệ tốt nhất với Ly Thanh Trần trong số các hoàng tử.  

Ly Thanh Thu trò chuyện với Ly Thanh Trần một lúc, sau đó mới nhìn Đường Tuấn, cô ta nghiêm túc nhìn một hồi, cuối cùng cong môi nói: "Thập tam ca, anh ta có phải là y sĩ Dược Đường rất giỏi mà anh đã nhắc đến không? Sao em không nhìn ra điểm lợi hại của anh ta vậy?"  

Ly Thanh Trần vội nói: "Thanh Thu, đừng vô lễ với Dược Đường."  

Đồng thời, Ly Thanh Trần cũng nhanh chóng gửi lời xin lỗi tới Đường Tuấn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi