CHIẾN THẦN THÁNH Y

Mọi người lập tức xấu hổ. Họ đều là y sĩ ngũ phẩm lục phẩm, bên ngoài đều là những nhân vật có tiếng, hôm nay lại bị loại sâu bệnh làm khó.  

Cô gái áo xanh Mộ Thanh đột nhiên nói: "Không thể nào, khi nãy tôi cũng đã thăm dò nguyên khí sinh mệnh của cái cây này nhiều lần rồi, không hề phát hiện ra dấu tích của sâu bệnh."  

Đường Tuấn nói: "Đó là do thần niệm của cô không đủ mạnh để quan sát chi tiết. Sâu bệnh hút nguyên khí sinh mệnh của cây này quanh năm, dường như đã hòa vào một thể với nó rồi."  

Cô gái áo xanh giật mình. Y thuật của cô ấy không chỉ đạt đến lục phẩm mà tu vi của cô cũng đã đạt đến Hóa Thần Cảnh hậu kỳ, được gọi là thiên tài, đứng đầu trong các bạn đồng chan lứa với mình. Đây là lần đầu tiên bị người ta nói là không đủ mạnh.  

Thực ra cũng không thể nói thần niệm của cô gái áo xanh không đủ mạnh, chỉ có thể nói thần niệm của Đường Tuấn khi sở hữu Tiểu Thanh đã khiến năng lực của anh mạnh đến mức có thể dùng từ bá đạo để hình dung. Sợ là chỉ có tu sĩ Hợp Thể Cảnh mới có thể so cao thấp bằng thần niệm với anh.  

"Thì ra là vậy."  

"Tôi còn tưởng y thuật của cậu ta tuyệt vời lắm chứ."  

Mọi người nghe xong liền hiểu ngay. Vốn dĩ bọn họ còn tưởng y thuật của Đường Tuấn có thể đạt đến thất phẩm, nhưng bây giờ lại không nghĩ như vậy, họ chỉ cảm thấy anh hơi may mắn xíu thôi.  

Sắc mặt của Mộ Thanh hơi thay đổi, cô ấy nhìn thấu hơn những người khác, trong lòng thầm nói: "Thần niệm của anh ta mạnh hơn mình, còn có kiến thức như thế, hơn nữa lúc ra tay rất quyết đoán, một đòn đã giết được sâu bệnh, nắm bắt thời cơ rất tốt. Mình không bằng anh ta, y thuật của người này e là đã vượt qua mình rất nhiều."

Mộ Thanh nhìn thấu những điều này, trong lòng đương nhiên không còn khinh thường nữa, cô ấy đi tới gần Đường Tuấn, nhẹ nhàng nói: "Y thuật của anh, Mộ Thanh tự hổ thẹn mình không bằng."  

Mộ Thanh nói xong, những người xung quanh đều sững sờ, có người cong môi thản nhiên nói: "Cô Mộ Thanh à, cô nói như thế là xem trọng cậu ta quá đấy. Cậu ta có thể trị được bệnh của cái cây này chẳng qua cũng do may mắn, sao có thể so sánh với cô."  

Mộ Thanh không trực tiếp đáp lại, chỉ nhắc đến vài vấn đề.  

"Chúng ta ở đây tìm lâu như vậy, cũng không thể chẩn đoán được cho cái cây này. Người này vừa mới đến thì đã nhận ra, luận mắt nhìn độc đáo, ai có thể qua được anh ta?"  

"Cây cổ thụ là vật yêu thích của thất điện hạ, từ đầu đến cuối chúng ta luôn sợ hãi, không dám động tay động chân. Là y sĩ, trong mắt chỉ có bệnh nhận, không có gì khác. Có ai dám chắc mình dũng khí hơn người này không?"  

"Người này chỉ đánh một đòn đã giết được sâu bệnh, tu vi mạnh mẽ, thực lực không hề thua kém chúng ta."  

"Bây giờ trong các người còn ai dám nói anh ta may mắn nữa không?"  

Mộ Thanh giọng điệu đều đều, nhưng khi cô nói xong, tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ áy náy. Bọn họ đều hiểu, nếu đặt mình vào vị trí của Đường Tuấn, bọn họ chưa chắc làm được giống như anh. Cho dù biết trên cây cổ thụ có sâu bệnh, nhưng cây cổ thụ là tài sản của thất điện hạ, bọn họ có dám xuống tay không? Lỡ như bản thân xem bệnh sai thì sao?  

"Chúng tôi không bằng anh."  

Mọi người đồng loạt cúi đầu, đây có thể coi là lời xin lỗi vì sự thô lỗ trước đó.  

Thấy vậy, Mộ Thanh khẽ gật đầu. Cô ấy nói với Đường Tuấn: "Y thuật của anh giỏi như thế, nghĩ chắc cũng có quan điểm rất độc đáo về y thuật nhỉ, không biết anh có thể giải đáp một số nghi vấn của Mộ Thanh không."  

Đường Tuấn mỉm cười nói: "Có gì mà không được chứ."  

Anh không phải là lão cổ hủ ao ai nấy tắm, anh hiểu rất rõ, muốn tiến bộ không ngừng trong y học thì phải học từ điểm mạnh của người khác và bù đắp những thiếu sót của bản thân. Tất nhiên, quá trình này là tương hỗ và anh rất sẵn lòng chia sẻ những gì anh đã học được với những người khác.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi