CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Hồng Phượng chớp nháy liên tục như là đang nghĩ đến điều gì đó.  

Đám người Hoàng Trung Sơn, Diệp Thiên Vũ theo bản năng mà lui về sau mấy bước.  

Đường Tuấn nhìn rõ hết tất cả biểu cảm của mọi người, nói:"Còn ai không?"  

Advertisement

Không ai dám trả lời!  

Ngay cả tông sư Đinh Mạnh Phúc mà còn không phải là đối thủ của Đường Tuấn thì bọn họ đi lên làm cái gì? Có khác gì đi chịu chết đâu chứ.  

Bá đạo!  

Đây mới thật sự là một võ giả!  

Thân thể Trần Bá Phước rung lên vì xúc động. Chỉ một người, một câu thôi đã có thể ép nhiều ông lớn cúi đầu như vậy, không ai dám nói thêm một câu nào nữa, đây mới đúng là đàn ông!  

"Nếu không ai khiêu chiến với đại sư Đường nữa thì cuộc thi quyền lần này kết thúc tại đây!" Trần Bá Phước cố gắng tỉnh táo lại, mở miệng cất cao giọng nói.  

Không ai dám có ý kiến gì khác.  

Một cuộc thi quyền vốn dĩ nên giằng co chiến đấu liên tục đã vội vàng kết thúc, từ đầu tới cuối chỉ có một mình Đường Tuấn lên sân khấu. Mà mấy người Âu Dương Hồng Phượng, Diệp Thiên Vũ và cả Hoàng Trung Sơn thì không có cả một cơ hội để ra tay. Thế nhưng rất nhiều người cảm thấy rất thỏa mãn, có thể được chứng kiến trận đấu của hai vị cao thủ tông sư, đây chính là vinh quang cả đời của võ giả!  

Đường Tuấn đi xuống võ đài, đứng bên cạnh Đinh Mạnh Phúc: "Không sao chứ."  

Hai người chỉ đánh nhau để rèn giũa bản thân, không phải đánh nhau để sống chết nên có thể không trở thành địch thì sẽ không trở thành địch.  

Phạm Tĩnh đã sớm lại đây để đỡ Đinh Mạnh Phúc lên, nghe vậy thì nghĩ rằng Đường Tuấn đang cười nhạo sư phụ của mình, vẻ mặt lập tức khó chịu.  

Đinh Mạnh Phúc lắc đầu nói: "Không sao cả. Nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày là tốt rồi. Không ngờ rằng, lần đến thành cổ Bắc Ninh này có thể gặp được nhiều chuyện tốt như vậy, không chỉ có thể đột phá được võ công mà còn gặp được người như anh Đường đây, chuyến đi này đúng thật không uổng phí."  

Đường Tuấn gật đầu, không khiêm tốn. Ở trước mặt loại người như Đinh Mạnh Phúc mà khiêm tốn thì không khác gì hai người tự sỉ nhục chính mình.  

"Không biết anh Đường là người từ thế gia môn phái nào?" Bỗng nhiên Đinh Mạnh Phúc hỏi.  

Đường Tuấn im lặng một lát rồi lắc đầu nói: "Kẻ hèn không môn không phái."  

Đinh Mạnh Phúc giật mình, bỗng nhiên bật cười, nói: "Là tôi suy nghĩ không được chu đáo. Nếu anh Đường không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi."  

Đường Tuấn rất muốn cười khổ, anh thật sự là không môn không phái, tại sao mỗi lần nói ra thì không ai tin tưởng vậy.  

"Đúng rồi anh Đường, thứ này cậu cầm lấy đi." Đinh Mạnh Phúc lấy ra một khối mộc bài từ trong túi áo, trên bài có khắc đồ án Bát Quái.  

"Đây là?" Đường Tuấn thắc mắc.  

Đinh Mạnh Phúc nói: "Đây là lệnh bài của phái Bát Quái. Có lệnh bài này, anh sẽ là khách của phái Bát Quái chúng tôi. Phái Bát Quái của tôi có tài sản tư nhân và thế lực không nhỏ ở trong các thành phố, nếu anh Đường không muốn tự giới thiệu thì có thể đưa lệnh bài này ra, có lẽ có thể thay anh giải quyết không ít phiền toái. Hơn nữa tôi muốn mời anh Đường nếu rãnh rỗi thì đến phái Bát Quái của chúng tôi làm khách, nếu có thể thì tôi cùng với anh Đường có thể bàn luận với nhau về võ công để cùng nhau tiến bộ." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi