*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lương Mộc, cơ duyên của cậu không nhỏ. Sau này cậu chính là đệ tử chân truyền.” Ông lão Đan Thanh cười ha ha nhìn đệ tử Độc Cô Cung kia. Ông ta cũng phát hiện sự thay đổi của đệ tử này, trực tiếp thăng cấp đối phương thành đệ tử chân truyền.
Đệ tử Độc Cô Cung tên Lương Mộc kia được yêu thương mà lo sợ, cậu ta vội vã quỳ xuống: “Đa tạ Cung chủ.”
Ông lão Đan Thanh khoát tay áo một cái: “Cậu không cần cảm ơn tôi, cậu nên cảm tạ vị y sư họ Dược này.”
Lương Mộc nhất thời hiểu ra, cậu ta vội vàng nói tiếng cảm ơn với Đường Tuấn.
Ông lão Đan Tanh liếc nhìn mọi người cười nói: “Sát hạch trưởng lão sảnh trong lần này, y sư Dược Đường đứng đầu, các cậu không có ý kiến chứ?”
“Cung chủ, tôi có ý kiến.” Nguyên Bằng đứng lên nói: “Đầu tiên Dược Đường cũng không phải người của Độc Cô Cung, nhưng anh ta đã tự ý tu luyện Đồ Ngư Long, điều này trái với quy củ của Độc Cô Cung. Thứ hai thức thứ ba Đồ Ngư Long này trưởng lão sảnh trong gần như đều đã tu luyện rồi, mọi người đều hiểu rõ không thể có hiệu quả như vậy, tôi hoài nghi cậu ta còn học trộm bí thuật khác của Độc Cô Cung.”
Nụ cười của ông lão Đan Thanh cứng ngắt, ông ta nói: “Vậy đại trưởng lão cảm thấy nên làm thế nào?”
Nguyên Bằng nói: “Rất đơn giản. Lần này sát hạch sảnh trong quyết định Nguyên Vĩnh Phát đứng đầu, hơn nữa bắt Dược Đường khai mở linh hồn để chúng ta kiểm tra, nhất định phải biết cậu ta học trộm bao nhiêu bí thuật của Độc Cô Cung. Nếu như thái độ của cậu ta không tệ, chỉ cần cậu ta lập lời thề, không truyền bí thuật ra ngoài thì có lẽ sẽ không thi hành sự trừng phạt với cậu ta.”
Nguyên Bằng nói xong, sảnh trong lần nữa trở nên yên tĩnh.
Gần như tất cả trưởng lão đều hiểu suy nghĩ của Nguyên Bằng. Nguyên Bằng đây là nhìn thấy công pháp và bí quyết tu hành của Dược Đường. Ông ta khẳng định cảm thấy thủ pháp chữa lành cho Lương Mộc không thể là thức thứ ba của Đồ Ngư Long đơn thuần mà có nguyên nhân khác. Cho nên ông ta muốn mở rộng linh hồn Dược Đường để bọn họ kiểm tra. Đến lúc kiểm tra được cũng không chỉ là công pháp của Độc Cô Cung, còn có tất cả ký ức và sở học của Đường Tuấn.
Giờ phút này ngay cả các trưởng lão khác cũng động lòng.
Phải biết trong tinh vực Chu Tước không biết bao nhiêu cường giả cảnh giới Động Hư muốn đi sâu vào trong Táng Hồn Cốc, nhưng bọn họ đều sợ hãi loại sức mạnh thần bí kia có thể tổn thương linh hồn, cho nên nếu như có người có thể nắm giữ phương pháp chữa lành hoàn toàn vết thương linh hồn kia, tương đương nắm giữ một hạng kỹ thuật cực kỳ được ưa chuộng, hơn nữa còn là độc nhất. Tin tức này nếu như truyền đi, không biết bao nhiêu cường giả cảnh giới Động Hư sẽ động lòng mà tìm tới cửa.
Nguyên Vĩnh Phát cười một tiếng nói: “Không sai, để chúng tôi kiểm tra linh hồn. Nếu như thái độ không tệ, có lẽ có thể tha cho anh một mạng.”
“Thưa thầy, chúng ta không thể như vậy.” Gương mặt Mộ Thanh trắng bệch.
Ông lão Đan Thanh im lặng chốc lát, không thể không nói ông ta cũng động lòng. Tuy rằng ông ta cũng có thể chữa lành vết thương linh hồn Táng Hồn Cốc tạo thành, nhưng cái giá đánh đổi rất lớn, tuyệt đối không thể nhẹ nhõm tùy ý như Đường Tuấn đây.
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Mộ Thanh, trong lòng ông lão Đan Thanh thở dài nói: “Dược Đường học trộm Đồ Ngư Long của Độc Cô Cung ta quả thật nên trừng phạt, chẳng qua kiểm tra linh hồn thì không cần. Như vậy đi, Dược Đường cậu có thể giảng giải quá trình chữa trị vết thương linh hồn vừa nãy một lần không, thuận tiện cũng chữa trị vết thương cho những đệ tử khác.”
Đường Tuấn vốn dĩ nghe được lời Nguyên Bằng nói, trái tim anh khẽ sốt ruột. Chẳng qua anh nược lại cũng không phải sợ lắm, trước khi đến Độc Cô Cung, Ly Thanh Trần đã cho anh vài món bảo vật, anh vẫn có thể tự vệ.
Chẳng qua nghe lời của ông lão Đan Thanh, Đường Tuấn nhất thời đã bỏ được gánh nặng trong lòng.