CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ở thành Trấn Khúc, phạm vi của hồ Hỏa Viêm là lớn nhất thành.  

Trong thành có Truyền Tống Trận, mười mấy thủ vệ bảo vệ. Những người này hầu như đều có thực lực ở cảnh giới Hóa Thần đỉnh cao, trong đó dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên cao gầy có khí tức vô cùng mạnh mẽ đạt tới cảnh giới Hợp Thể Sơ Kỳ.  

“Đội trưởng, hiện giờ căn bệnh lạ bùng phát càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả những bác sĩ cấp sáu của Hoàng Triều phái tới đều đã bị nhiễm rồi, để trành sự nhiễm bệnh thì những tu hành giả đó đã chạy trốn. Thành chủ đặc biệt phái chúng ta tới bảo vệ Truyền Tống Trận.  Mệnh lệnh này đã khiến rất nhiều người bất mãn. Tôi sợ nếu tiếp tục như vậy, sẽ có bạo loạn xảy ra.” Một thủ vệ nói với người đàn ông cao gầy đó.  

Người đàn ông cao gầy khẽ nhíu mày, nói: “Những việc này không phải là những việc mà chúng ta nên quan tâm mà nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo vệ trận pháp!”  

Đúng lúc này, trận pháp Truyền Tống Trận pháp trung bỗng nhiên sáng lên một luồng hào quang.  

Sắc mặt người đàn ông cao gầy đó khẽ thay đổi, nói: “Lúc này mà còn có người dám tới thành Trấn Khúc.”  

Hào quang tan đi, bên trong Truyền Tống Trận xuất hiện vài bóng người. Đứng ở đằng trước chính là hai người trẻ tuổi một nam, một nữ, đằng sau hai người còn có vài người đi theo.  

Nhìn thấy hai người này, mặt người đàn ông cao gầy lộ vẻ không hài lòng, thầm nghĩ: “Lại cậu chủ, cô chủ của thế gia nào tới du ngoạn? Không biết tình hình hiện tại của thành Trấn Khúc sao?”  

Tuy rằng nghĩ như vậy, người đàn ông cao gầy vẫn tiến lên hỏi: “Hai người là?”  

Cô gái trẻ tuổi lấy ra một khối lệnh bài cho người đàn ông đó nhìn thoáng qua.  

Ông ta giật mình một cái vội vàng cung kính nói: “Hoá ra là thánh nữ đại nhân của Độc Cô Cung.”  

Đương nhiên nhóm người này cùng một đoàn với Đường Tuấn và Mộ Thanh. Bên cạnh hồ Hỏa Viêm chỉ có thành Trấn Khúc có Truyền Tống Trận, Đường Tuấn muốn đến thành Phục Liễu thì chỉ có thể tới thành Trấn Khúc trước.  

Thấy người đàn ông cao gầy này hành lễ, thì những thủ vệ cũng vội vàng hành lễ, trên mặt cũng thể hiện sự vô cùng cung kính và mong đợi.  

Y thuật của thành nữ Độc Cô Cung nổi tiếng khắp tinh vực, thậm chí có lời đồn rằng cô ta đã tiến tới cấp bảy. Có lẽ cô ta có thể cứu thành Trấn Khúc, tiêu diệt căn bệnh lạ đang lây nhiễm không ngừng.  

Mộ Thanh gật đầu, xem như đáp lại. Cô ta nhìn Đường Tuấn ở bên cạnh lại phát hiện sắc mặt của Đường Tuấn vô cùng trọng, không khỏi hỏi: “Anh Dược, anh làm sao vậy?”  

Ánh mắt Đường Tuấn nhìn về phía hư không, nói: “Dường như linh khí ở thành Trấn Khúc này có chút khác.”  

Bây giờ tu vi hồn lực của anh đã sắp đạt tới Thất Phẩm trung kỳ. Cấp bặc này nghe có vẻ không cao, nhưng phải biết rằng hiện giờ chủ điện Hà Đan Thônh của Độc Cô Cung cũng chỉ là Thất Phẩm đỉnh cao mà thôi. Nói về tu vi linh hồn, trong đông đảo tu sĩ ở tinh vực Chu Tước thì Đường Tuấn xếp trước hàng thứ năm mươi, thậm chí càng còn trước nữa. Suy cho cùng tu luyện linh hồn quá khó, không phải ai cũng giống Đường Tuấn có thể hấp thu lực Hồn Nguyên bất cứ lúc nào.    

Mộ Thanh nói: “Chẳng lẽ có liên quan đến căn bệnh lạ sao?”  

Đường Tuấn khẽ gật đầu, nói: “Có thể là như.”  

Đương nhiên là Mộ Thanh tin tưởng Đường Tuấn, nhưng lúc này người đàn ông cao gầy lại nói: “Tu vi của các hạ thật sự lời hại, ở thành Trấn Khúc ta có 800 vạn tu sĩ, thành chủ có tu vi cảnh giới Hợp Thể đỉnh cao mà cũng không phát hiện ra linh khí dị thường. Ta thấy hình như các hạ  chỉ có tu vi cảnh giới Hóa Thần, không biết y thuật ở cấp mấy?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi