*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn không đợi Đường Tuấn trả lời, một bên Phong Tiểu Oản trực tiếp quỳ xuống, nước mắt tràn đầy trong hai tròng mắt, cảm kích nói: “Cảm ơn anh Dược đã xả thân chữa bệnh cho tôi.”
“Đây là chuyện gì vậy?” Mộ Thanh và Phong Ngự Lôi đều tỏ vẻ mặt khó hiểu.
Chờ Phong Tiểu Oản giải thích xong, sắc mặt Phong Ngự Lôi trang nghiêm, hành lễ với Đường Tuấn, trầm giọng nói: “Nhờ đức của anh Dược, phong mỗ bội phục. Phong mỗ xin lỗi vì những lời vô lễ vừa rồi với anh, sau này bất luận anh có gì phân phó, Phong Ngự Lôi tôi cũng sẽ không từ chối.”
“Anh Dược.” Mộ Thanh đứng ở bên cạnh, cắn răng cắn môi, hốc mắt hồng đó, trong lúc nhất thời nói không ra thành lời.
Ở góc độ của bọn họ, Đường Tuấn dùng mạng của chính mình để đổi lấy mạng của Phong Tiểu Oản, phải biết rằng loại bệnh lạ này trước mắt không có cách chữa trị. Đây chính là kiểu tình cảm cao thượng.
Trong lòng Đường Tuấn không nói nên lời, nhưng về chuyện của Tiểu Thanh, anh không thể nói cho người khác. Rơi vào đường cùng, anh đành phải ngầm thừa nhận. Đường Tuấn đứng dậy, nói với Phong Ngự Lôi: “Nếu như vậy thì cho tôi ra khỏi thành đi?”
Phong Ngự Lôi vỗ ngực nói: “Đương nhiên có thể, chín tòa thành ở hồ Hoả Viêm, anh Dược muốn đến nơi nào thì đến nơi đó, ai dám cản trở, Phong Ngự Lôi tôi sẽ giết đầu tiên.”
“Vậy cảm ơn Phong thành chủ.”
“Là tôi phải cảm ơn anh Dược mới phải.”
Sau khi ai cha con nhà hộ Phong nói chuyện một, Đường Tuấn chuẩn bị rời khỏi thành Trấn Khúc, hội đấu giá ở thành Phục Liễu cũng sắp bắt đầu rồi.
Vì tỏ vẻ cảm tạ, Phong Ngự Lôi, Phong Tiểu Oản chuẩn bị cùng nhau đưa Đường Tuấn ra khỏi thành. Ở góc độ của hai người mà nói, đây rất có thể là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt Đường Tuấn.
“Anh Dược, tôi quyết định ở lại thành Phục Liễu.”
Trên đường đi đến cửa thành, bỗng nhiên Mộ Thanh nói với Đường Tuấn.
Trong mắt cô ấy dường như có hào quang nhìn Đường Tuấn ôn nhu nói: “Lần này thành Trấn Khúc là một trong những nơi bùng phát căn bệnh lạ này nghiêm trọng nhất, nói không chừng tôi có thể ở đây nghiên cứu ra phương pháp chữa trị hoàn toàn, đến lúc đó anh Dược được cứu rồi.”
Đường Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, cũng không thể nói cho cô ấy biết bản thân mình đã không sao rồi.
“Đúng rồi anh Dược về vấn đề của Bát Phương Các mà anh nói, tôi cũng có chuyện nhất định phải nói với anh một chút.” Lúc này, Phong Ngự Lôi như nghĩ tới điều gì đó, giọng điệu có chút nghiêm trọng nói: “ Các chủ của Bát Phương Các rất thần bí, tôi chưa từng gặp bao giờ, chỉ biết là ông to họ Diệp, xưng là các chủ Diệp. E rằng tu vi của ông ta so với ta không thấp, lần này anh làm hỏng chuyện kinh doanh của Bát Phương Các, chỉ sợ rằng ông ta sẽ tìm tới anh.”
Trong lòng Đường Tuấn căng thẳng.
Thực lực so với Phong Ngự Lôi không thấp, vậy thì ít nhất phải là tu sĩ cảnh giới Hợp Thể đỉnh cao.
“Cha, lần này anh Dược vì cứu con mà hy sinh lớn như vậy, cha cũng nên bày tỏ chút lòng thành đi.” Phong Tiểu Oản bĩu môi nói.
Phong Ngự Lôi cười ha ha nói: “Là chuyện nên làm.”
Ông ta lấy ra một miếng lệnh bài,ư đưa cho Đường Tuấn nói: “Nếu anh thật sự đụng phải đánh không lại ông ta thì hãy khởi động trận pháp trong miếng lệnh bài này, tôi sẽ nhanh chóng chạy tới đó.”
Đường Tuấn nhận lấy lệnh bài. Ở cửa thành, mấy tên thủ vệ vẫn canh giữ ở đó.
“Mấy anh em, nói cho các người một chuyện. Trước đó tôi trực ban ở Truyền Tống Trận đã đụng phải một tên ranh con, anh ta nói muốn ra khỏi thành, lại còn có nói trong thành này linh khí có chút khác thường bảo chúng ta trước mắt đừng tu luyện. Các ngươi nói có buồn cười không?” Một tên thủ vệ nói với một vài người bạn.
“Từ Hổ, không lẽ cậu thật sự tin sao?” Có người cười nhạo nói.
“Quá là buồn cười, sao tôi có thể tin chứ, tôi còn tu luyện ngay trước mặt anh ta, các người không thấy biểu cảm lúc đó của anh ta thôi ha ha ha. Tôi thấy người kia đúng là tên tâm thần.” Tên thủ vệ kia nói tiếp.