CHIẾN THẦN THÁNH Y

Mà Đường Tuấn, hiện tại chẳng qua chỉ là cảnh giới Hợp Thể!   

Gần như là trong nháy mắt ý nghĩ vừa động thì Đường Tuấn cảm giác tinh thần lực của mình trong nháy mắt bao trùm hơn phân nửa tòa thành Phục Liễu.  

Dưới sự dò xét tinh thần lực, hơn phân nửa thành Phục Liễu trong mắt Đường Tuấn hầu như không có bí mật gì đáng nói. Chỉ ở hai chỗ, tinh thần lực của anh gặp phải trở ngại. Trong đó một là hội đấu giá Liễu Sơn, chỗ còn lại là phủ thành chủ. Xung quanh hai nơi này đều bố trí các loại cấm chế cùng trận pháp, cho dù trạng thái của Đường Tuấn lúc này rất huyền diệu cường đại, cũng không thể trực tiếp đột phá.  

“Khí tức này.” Sắc mặt Đường Tuấn khẽ biến.  

Anh cảm giác được một cỗ khí tức nhàn nhạt từ trong phủ thành chủ tản mát ra, trái ngược hoàn toàn so với cảm ứng được khí tức tà ác ở trong thành Trấn Khúc lúc trước.  

“Chín tòa thành trì hồ Hỏa Viêm, chỉ có thành Phục Liễu không bị lây nhiễm.” Đường Tuấn không khỏi nghĩ đến, có lẽ có liên quan đến khí tức này.  

Tâm niệm anh vừa động, tinh thần lực trong nháy mắt ngưng tụ ở một chỗ.  

Tuy rằng xung quanh phủ thành chủ trải rộng cấm chế cùng trận pháp, nhưng lúc này Đường Tuấn thi hành toàn lực. Chỉ hao phí công phu hơn nửa canh giờ thì anh xuyên qua tất cả cấm chế cùng trận pháp, nội bộ phủ thành chủ xuất hiện ở trong ý thức của anh.  

Phủ thành chủ, trong một đại sảnh.  

Trong đại sảnh có hai người ngồi, một người trong đó lại là hội trưởng Liễu Sơn của hội đấu giá Liễu Sơn, người còn lại ngồi ở chủ vị, hiển nhiên là chủ nhân của căn phòng này, chủ thành Phục Liễu Phục Tuyền.  

Liễu Sơn trầm giọng nói: “Đại ca, lão già Bát Phương Các kia ở phòng đấu giá của tôi đặt trước mười khối đá linh hồn, xem ra ông ta chờ không kịp rồi.”   

Phục Tuyền hừ lạnh một tiếng, nói: “Chờ không kịp thì có thể thế nào? Lúc trước ông ta phát hiện cây thôn linh quả, nếu như không phải muốn gạt hai người chúng ta ra tự mình độc chiếm, làm sao có thể bị thú bảo vệ đả thương linh hồn. Chẳng qua vận khí của ông ta ngược lại không tệ, lại có thể lấy một đóa thôn linh hoa.”  

Liễu Sơn nghe vậy, âm thanh mang theo tức giận nói: “Ông ta vì trị liệu thương thế của linh hồn mình, không tiếc đem phấn thôn linh hoa reo rắc, tám tòa thành trì của hồ Hỏa Viêm có không biết bao nhiêu tu sĩ bởi vậy nhiễm độc phấn thôn linh hoa. Sau đó ông ta lại lấy ra đan Hỏa Vũ, làm bộ thay người chữa bệnh, kì thực là muốn mượn hồn lực của những tu sĩ kia ngưng tụ đá linh hồn, chữa trị vết thương linh hồn. Người này dụng tâm, thật sự ác độc. Nếu mà không phải thành Phục Liễu chúng ta có đá Hộ Linh, chỉ sợ cũng sẽ bị phấn thôn linh hoa lây nhiễm.”   

Phục Tuyền thở dài, nghiêm túc nói: “Những chuyện này ông hẳn là không nói cho người khác biết.”  

Liễu Sơn cười nói: “Đương nhiên là không có. Liên quan đến loại bảo vật trong truyền thuyết cây thôn linh quả này, tất nhiên là càng ít người biết càng tốt. Về phần lão già kia hại bao nhiêu người, tôi chỉ là nói ngoài miệng một chút mà thôi. Tu sĩ tinh vực Chu Tước dùng hàng tỷ kế, cho dù toàn bộ tu sĩ tám tòa thành trì chết sạch, có là gì. Con đường tu hành vốn dĩ là phải tranh, bọn họ chết, chỉ có thể trách bọn họ vô năng.”   

Phục Tuyền gật đầu nói: “Ông biết là tốt rồi.”  

Đường Tuấn nghe được hai người này đối thoại không rơi một chữ nào.  

Khi nói đến sinh tử của mấy trăm triệu tu sĩ tám tòa thành trì, cái loại thái độ lạnh lùng này của Liễu Sơn cùng Phục Tuyền làm cho Đường Tuấn cảm thấy lạnh lẽo.  

Liễu Sơn bỗng nhiên nói: “Đúng rồi đại ca, hôm nay hội đấu giá có một tên đến xuất ra một ít đá linh hồn.”  

Liễu Sơn nhanh chóng nói một lần.  

Vẻ mặt Phục Tuyền khẽ biến, nói: “Đá linh hồn không tới trăm năm? Xem ra người nọ hẳn là biết một nơi đặc thù chứa đựng đá linh hồn, nhất định phải nghĩ biện pháp hỏi ra.”   

Ánh mắt ông ta hơi lạnh, nói: “Nếu cậu ta không muốn nói, hừ.”  

Liễu Sơn cười nói: “Tôi hiểu. Loại bảo địa này tất nhiên không phải là cảnh giới Hóa Thần như cậu ta có thể chiếm cứ.”  

Đường Tuấn nghe đến đó, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận không tên.  

Đúng lúc này, ánh mắt Phục Tuyền bỗng nhiên nhìn về phía hư không, quát: “Người nào?”  

Ánh mắt của ông ta tựa như không giả vờ, chỗ nhìn chằm chằm chính là vị trí của Đường Tuấn.  

Liễu Sơn mờ mịt nói: “Đại ca.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi