CHIẾN THẦN THÁNH Y

Hồn lực hiện giờ của anh tuy rằng còn chưa đạt tới Thất Phẩm Trung Giai, nhưng bằng vào sự gia trì của Tiểu Thanh, không hề thua kém thất phẩm trung giai. Vừa rồi chỉ là một tinh thần lực đơn giản xung kích, những thị vệ kia toàn bộ tinh thần đều bị lạc.  

Trên mặt Diệp Dư Sinh nổi lên tức giận, sắc mặt đều đỏ lên.  

Bất quá lúc này anh ta cũng không dám xúc động, cắn răng nói: “Cha tôi là các chủ Bát Phương Các.”  

Đường Tuấn nghe vậy, khuôn mặt kia dần dần thay đổi, đổi thành khuôn mặt vốn có.  

“Là ông, Dược Đường.” Diệp Dư Sinh mất giọng nói.  

Đường Tuấn cười nhạt, tinh thần lực hướng Diệp Dư Sinh xung kích qua.  

Thật lâu sau, những thị vệ tinh thần lạc lối kia ai nấy đều tỉnh lại.  

“Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”  

“Tôi lại có thể không chết.”  

Giật mình một lát, những thị vệ này mới kinh hô lên.  

“Thiếu gia.” Bọn họ lúc này cũng nhìn thấy Diệp Dư Sinh giống như tượng đá đứng sừng sững trong hư không, vội vàng hô.  

Nhưng Diệp Dư Sinh thờ ơ, giống như không nghe thấy.  

“Thiếu gia.” Có một thị vệ đưa tay chạm vào Diệp Dư Sinh.  

Nhẹ nhàng chạm vào, Diệp Dư Sinh giống như điêu khắc bằng cát, trong nháy mắt hóa thành bột phấn vụn.  

Rất nhiều thị vệ sững sờ tại chỗ, hoảng sợ nói: “Thiếu gia, chết rồi!”  

Một đám thị vệ sững sờ tại chỗ, niềm vui nhặt được một mạng triệt để tiêu tán, trong ánh mắt một đám tràn đầy vẻ hoảng sợ.  

Soạt soạt.  

Đúng lúc này, xa xa bay tới mấy bóng dáng, trong đó có hai người chính là trưởng lão Khúc cùng trưởng lão Cố của hội đấu giá Liễu Sơn.  

Trưởng lão Khúc nhìn thấy bộ dáng của bọn thị vệ thì nhíu mày quát: “Thiếu chủ các người đâu?”  

Lúc nói chuyện, ông ấy nhìn lướt qua sân khấu, không phát hiện Đường Tuấn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Thực lực của người nọ hẳn là sẽ không tồi như vậy đi, một hồi công phu đã bị Diệp Dư Sinh đánh chết?”  

Lần này ông ấy cố ý mang theo trưởng lão Cố, hơn nữa tính toán thời gian, chính là xuất hiện khi Đường Tuấn gặp nguy hiểm đến tính mạng.  

“Thiếu chủ đã chết.” Có thị vệ lẩm bẩm nói.  

“Cái gì?”  

Sắc mặt trưởng lão Khúc đột nhiên biến đổi, tinh thần ông ấy càn quét chung quanh, lập tức phát hiện Diệp Dư Sinh lưu lại khí tức linh hồn. Chỉ là lúc này khí tức linh hồn này đang tiêu tán rất nhanh. Chính là tu sĩ linh hồn tử vong, dấu hiệu quay về của linh hồn trở về với trời đất   

Trong lòng trưởng lão Khúc run lên, nói: “Ai giết? Chẳng lẽ là vị Động Hư Cảnh nào ra tay.”  

Diệp Dư Sinh thân là con trai duy nhất của các chủ Diệp, trên người có vô số bảo vật, cho dù là cảnh giới Hợp Thể đỉnh phong cũng không thể giết chết anh ta trong thời gian ngắn như vậy. Khả năng duy nhất chính là tu sĩ Động Hư Cảnh ra tay.  

Mấy thị vệ nhìn chằm chằm trưởng lão Khúc, hung tợn nói: “Chính là người kia. Hội đấu giá Liễu Sơn các người cho chúng ta tình báo giả, hại chết thiếu chủ.”  

Làm thế nào có thể là anh ta, anh ta rõ ràng vừa mới đột phá, không có khả năng có loại thực lực này. Trong lòng trưởng lão Khúc khiếp sợ, không thể tin được.  

Nhìn đông đảo thị vệ có biểu tình hung ác, trong lòng trưởng lão Khúc thầm kêu một tiếng không tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi