Sau khi cô ấy biết được thôn linh hoa, làm người phong linh đã thập phần cẩn thận, nhưng vẫn bị thôn linh hoa lây nhiễm.
“Ngài Dược, khi nào anh trở về?” Mộ Thanh có chút sợ hãi, cô ấy lo lắng mình cứ như vậy chết đi, không cách nào gặp lại ngài Dược một lần nữa.
Đúng lúc này, thành Trấn Khúc bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận không gian chấn động đáng sợ. Không gian giống như cánh cửa mở ra, từ đó bảy tám người đi ra. Còn có một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía trước bảy tám người, dung mạo anh ta bình thường, nhưng trên người lại có một loại khí tức siêu phàm, làm cho người ta không cách nào bỏ qua.
“Thánh tử, nơi này chính là thành Trấn Khúc phụ cận hồ Hỏa Viêm.” Có người nói với nam thanh niên.
Nam tử trẻ tuổi nhìn về phía hồ Hỏa Viêm, ánh mắt híp lại, nói: “Không nghĩ tới loại địa phương này lại có thể có một Ngũ Hành Tiên Thiên Thần Văn. Lần này nếu có thể đạt được Tiên Thiên Thần Văn, thứ hạng của tôi trong môn phái sẽ tăng lên rất nhiều.”
“Vậy chúng ta trước tiên chúc mừng Thánh tử.” Mấy người nịnh nọt nói.
Lúc mấy người nói chuyện, cửa thành thành Trấn Khúc mở ra, mấy người từ trong thành bay vút ra, đứng ở trên cao cùng nam tử trẻ tuổi giằng co.
Mấy người từ trong thành đi ra, chính là đám người Phong Ngự Lôi, Mộ Thanh. Vừa rồi đám nam thanh niên bọn họ tạo thành không gian chấn động quá kịch liệt, cảnh giới Hợp Thể đều có thể dễ dàng nhận ra.
Phong Ngự Lôi nhìn mấy người, trong lòng chấn động. Những người này tu vi mỗi người đều ở trên ông ta, đặc biệt là người đàn ông trẻ tuổi kia, giống như một ánh mắt của đối phương là có thể giết chết mình.
“Mấy vị là ai?” Phong Ngự Lôi cẩn thận hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của Phong Ngự Lôi, nam thanh niên trẻ tuổi không nói gì, một người phía sau anh ta đứng ra, ngạo nghễ nói: “Chúng tôi đến từ thánh địa Thiên Lý của tinh vực Huyền Vũ, vị này là Thánh tử đại nhân của thánh địa Thiên Lý chúng tôi.”
Trong khi nói chuyện, anh chỉ vào người thanh niên.
Sắc mặt Phong Ngự Lôi đột nhiên biến đổi.
Tinh vực Chu Tước ở ngũ đại tinh vực đã đứng cuối trong một thời gian dài, mà tinh vực Huyền Vũ ở trong ngũ đại tinh vực có thể xếp thứ ba, hai cái này thực lực chênh lệch khá lớn. Về phần thánh địa Thiên Lý, ông ta cũng từng nghe nói qua, đó là thế lực xếp hạng top 5 trong tinh vực Huyền Vũ, so với vương triều Chu Tước cường đại hơn gấp mấy lần.
Phong Ngự Lôi vội vàng hành lễ, trong lòng nói thầm: “Không biết người này là Thánh tử thứ mấy? Nghe nói thánh địa Thiên Lý tổng cộng có mười vị Thánh tử, con số càng nhỏ thực lực càng cường đại. Truyền thuyết kể rằng đệ nhất Thánh tử từng trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Thần Quân, thực lực vô cùng đáng sợ.”
Nhìn thấy động tác của Phong Ngự Lôi, trên mặt mấy người đàn ông trẻ tuổi đều lộ ra thần sắc cao ngạo. Đối mặt với một đám cảnh giới Hợp Thể, đến từ tinh vực Chu Tước bọn họ có cảm giác miệt thị tự nhiên.
Ánh mắt nam thanh nhiên trẻ tuổi lướt qua mấy người Phong Ngự Lôi, cuối cùng dừng ở trên người Mộ Thanh.
Lúc này Mộ Thanh mặc một bộ váy dài màu xanh lá cây, trên mặt có voan mỏng che, dáng người thướt tha, rất có phong thái nữ thần.
Một lão già phía sau người đàn ông trẻ tuổi thấy thế, cười nói: “Còn không cởi voan mỏng ra, để cho Thánh Tử đại nhân nhìn cô một cái.”
Mộ Thanh lắc đầu cự tuyệt. Từ khi ra mắt tới nay cô ấy đã phủ một tấm lụa mỏng, ở trong lòng cô ấy, chỉ cởi bỏ tấm lụa mỏng cho bạn đời tương lai của mình. Trước mắt những người này tuy rằng đến từ tinh vực Huyền Vũ, nhưng cũng không cách nào lay động nguyên tắc của cô ấy.