CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ ba, Đường Tuấn lại thâm nhập vào rừng bia sâu hơn một chút, nhưng ông lão đã không có hứng thú chú ý tới anh nữa.  

Ngày thứ tư, ông lão kết thúc thời gian tu luyện buổi tối, từ nhà tranh bước ra ông ta nhìn thấy Đường Tuấn đang từ rừng bia đi ra. Thật giống như dáng vẻ mấy ngày hôm trước của anh khi đi vào rừng bia chỉ có điều lúc này là hướng ngược lại.  

Đường Tuấn từ xa xa mỉm cười một chút với ông lão.  

Cho đến Đường Tuấn rời khỏi phạm vi rừng bia, ông lão chạy nhanh đến xem tấm bia đá, không nhìn thấy bất cứ điều bất thường gì ở trên đó, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi quẹt mồ hôi trên trán.  

Không biết vì sao nụ cười của Đường Tuấn  cho ông ta một loại cảm giác sợ hãi, nhưng về phần sợ hãi cái gì thì chính ông ta cũng không rõ.  

“Có lẽ là không sao. Đến một tấm bia đá cậu ta cũng chưa giải được.” Ông lão liên tục nhìn vào vài tấm bia đá liền cười mỉa một tiếng cảm thấy là mình suy nghĩ quá nhiều.  

Chỗ sâu nhất của rừng bia chỉ có một tấm bia đá. Chính là này chủ nhân của tấm bia đá khai sáng ra tiền lệ rừng bia.  

Lúc này, trên mặt tấm bia đá cổ kính tang thương bia chậm rãi dịch chuyển hào quang.  

Xem bia ba ngày, Đường Tuấn không những không cảm thấy mỏi mệt, ngược lại từ trong ra ngoài đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.  

“Không hổ là hiệp hội bác sĩ, bên trong như vậy sợ rằng Độc Cô Cung cũng không thể so sánh cùng.”  

Đường Tuấn vừa đi đến đại lầu của hiệp hội bác sĩ, trong lòng vừa nghĩ. Cuối cùng chủ nhân của mấy tấm bia đá kia đều đạt tới trình độ bác sĩ bát phẩm. Nếu không phải anh quan sát phía trước tấm bia đá, nếu không phải anh đứng ở trên vai người khổng lồ thì cũng không dám bảo đảm mình có thể có được đáp án.  

Lúc này, trong một lầu các ở thành Dịch.  

“Cậu chủ, người đó thời gian ba ngày đều ở bên trong rừng bia. Tôi nghe  trưởng lão bảo vệ bia nói, anh ta quan sát tất cả các tấm bia đá, nhưng không đánh thức bất cứ một hồn thiêng của vị tiền bối nào.”  

Mạc Thiên Vấn ở vị trí trên cao, nghe tùy tùng phía dưới báo cáo.  

Sau khi nghe xong, Mạc Thiên Vấn không nhịn nổi cười. Không đánh thức hồn thiêng tiền bối biểu thị rằng người xem bia không có cách nào để giải câu hỏi trên tấm bia đá hoặc là đáp án không được sự đồng ý của hồn thiêng tiền bối.  

“Xem ra vị đại trưởng lão này của Độc Cô Cung cũng chẳng ra gì.” Mạc Thiên Vấn lắc đầu nói.  

Tùy tùng nói: “Đương nhiên là anh ta không thể so sánh với cậu chủ.”  

Mạc Thiên Vấn nói: “Không cần để ý đến anh ta. Hôm nay tôi muốn chính thức thăng cấp thất phẩm, không muốn ai quấy rầy hứng thú của tôi.”  

Khi Đường Tuấn đi vào đại lầu của hiệp hội bác sĩ, không ít nhân viên và bác sĩ đều có một chút sự thù địch với anh. Rõ ràng là chuyện mấy hôm trước của anh và Mạc Thiên Vấn đã bị truyền ra ngoài.  

“Đây là anh tham gia buổi kiểm tra.” Đường Tuấn lại lần nữa đi vào trước bàn của nữ nhân viên được gọi là Tiểu Vinh, cô ấy nhìn anh một cái, đập tờ giấy lên bàn, lạnh lùng thốt lên.  

Bây giờ cô ấy oán hận Đường Tuấn hơn bất cứ ai.  

Nếu không phải ngày đó Đường Tuấn quấy rối thì cô đã có thể để lại ấn tượng tốt với Mạc Thiên Vấn nhưng tất cả đều đã bị Đường Tuấn phá hỏng.  

Đường Tuấn cầm lấy tờ giấy, chuẩn bị đi tham gia kiểm tra.  

Tiểu Vinh khinh thường truyền giọng nói từ phía sau đến: “Một bác sĩ cấp một, tuổi đã lớn như vậy, còn tham gia kiểm tra cái gì. Tuỳ tùng của cậu chủ Mạc  người ta năm, sáu cấp đều có, ra cửa cũng không soi gương.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi