*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thứ gọi là linh căn, chính là nơi có linh thể khác hẳn với những tu sĩ bình thường, hoặc có thể nói là điểm quan trọng nhất để linh thể có thể coi là linh thể. Linh căn một khi bị hao tổn, linh thể sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại, thậm chí còn không bằng so với tu sĩ bình thường. Mà chữa trị linh căn, là công tác hàng đầu của bác sĩ. Chỉ là chữa trị linh căn rất khó khăn, không hề ít có khó khăn hơn việc biến một ngụy linh căn trở thành một linh căn chân chính, ít nhất ở trong phần lớn các bác sĩ cấp bảy ở tinh vực Chu Tước mà nói, Đường Tuấn chưa từng nghe nói có ai từng làm được.
“Nhưng có giấy bút không?” Đường Tuấn hỏi.
Ánh mắt của Cát Thiên Ấn quét một cái, lập tức có người đưa giấy bút lên.
Đường Tuấn lập tức đặt lên bàn viết nhanh, đắm chìm ở bên trong việc giải đề.
Nhìn động tác của Đường Tuấn, trái tim hèn hạ của Mạc Thiên Vấn đột nhiên nhảy dựng.
Thằng cha này sẽ không thật sự có thể làm ra đáp án chứ.
Cát Thiên Ấn chú ý tới vẻ mặt của Mạc Thiên Vấn, truyền âm nói: “Yên tâm đi Thiên Vấn, đề thi này ngay cả ta và lão quỷ Đan Thanh cũng không thể giải ra được, khả năng cậu ta có thể giải ra là cực kỳ thấp.”
Vẻ mặt của Mạc Thiên Vấn lúc này mới hòa hoãn lại một chút.
Không gian bên trong phòng bỗng nhiên trở nên an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Tuấn đang múa bút thành văn ở dưới kia.
“Anh ta có lẽ thật sự có thể có đáp án chăng.”
Vài vị trưởng lão trong hiệp hội vốn dĩ không ôm bất cứ sự tin tưởng gì dành cho Đường Tuấn, trong lòng lúc này bỗng nhiên này ra một suy nghĩ như vậy.
Mà cùng lúc đó, ở trong rừng bia ở phía Tây thành Dịch.
Trưởng lão thủ bia bị những gì xảy ra trước mắt làm cho chấn động.
Chỉ thấy bắt đầu từ chỗ sâu nhất trong rừng bia, từng luồng ánh sáng liên tiếp phát ra từ những tấm bia, tựa như từng vì sao trời được thắp sáng.
Trưởng lão thủ bia giật mình tại chỗ, trong mắt tràn đầy thần sắc không dám tin tưởng, lẩm bẩm nói: “Chuyện này, sao có thể?”
Từng luồng ánh sáng kia đại biểu cho suy nghĩ và hồn thiêng của những người để lại trong bia đá, mà hiện tại tất cả những thứ vốn tồn tại và ngủ sâu trong những tấm bia đá này đều bị đánh thức. Ông ấy có thể nhìn thấy những ánh sáng đó như những quân bài domino vậy, bắt đầu từ chỗ sâu nhất bên trong rừng bia truyền ra bên ngoài.
Tựa hồ, những hồn thiêng ngủ say trong những tấm bia đá kia đều đã bị đánh thức.
“Xảy ra chuyện lớn.” Lão già thủ bia lẩm bẩm.
Hiệp hội bác sĩ, nơi diễn ra cuộc thi bác sĩ cấp bảy.
Đường Tuấn viết xong một chữ cuối cùng, đặt bút lên mặt bàn, đứng dậy nói: “Ta trả lời xong rồi.”