CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông thở dài nói: "Nhưng vừa rồi anh đã cứu mạng tôi. Lão đạo không phải là người lấy oán báo ân, hiện tại tôi muốn giết anh cũng không làm được. Tứ tượng châm pháp của nhà họ Đường đứng là danh bất hư truyền! Lấy chân khí làm vật dẫn, vậy mà đã phong ấn hơn một nửa công lực của tôi! Lão đạo nể phục!"  

Lão đạo sĩ này vừa mở miệng đã nói trúng tên Tứ tượng châm pháp mà Đường Tuấn đã sử dụng!  

Đường Tuấn cảm thấy kinh ngạc, lão đạo có thân phận không tầm thường, có thể nhận ra phương pháp châm cứu của anh không phải là chuyện khó. Anh cười nói: "Đạo sĩ nói như vậy là có ý gì?"  

Đạo sĩ điên xua tay nói: "Anh giết đồ đệ của tôi, nhưng lại cứu tôi, một mạng đổi một mạng, coi như không có chuyện gì. Tôi sẽ không tìm anh báo thù nữa. Anh có thể nhổ ngân châm ra rồi."  

Đường Tuấn gật đầu, không hề chần chừ, duỗi tay nhổ mấy cây ngân châm đang cắm trên người của đạo sĩ.  

Advertisement

đạo sĩ hai mắt sáng ngời nói: "Anh không sợ tôi nói dối, sẽ giết anh à! Với võ công của anh, không phải là đối thủ của tôi!"  

Đường Tuấn cười nói: "Lời nói ra thì không hối hận. Nếu như tông sư không làm được, vậy võ công của ông cũng không có gì đáng tự hào."  

Đạo sĩ nghe vậy, sửng sốt một hồi, sau đó cười nói: "Đúng vậy. anh thật xứng danh thiếu niên tông sư! Tôi đã lâu rồi chưa gặp cậu nhóc nào thú vị như anh."  

"Chúng ta làm quen lại nào, tôi tên là Huyền Long Tử, anh gọi tôi là đạo sĩ Huyền Long Tử hoặc Huyền Long Tử lão đạo đều được." đạo sĩ tự giới thiệu.  

“Huyền Long Tử đạo trưởng.” Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

"Y thuật của nhà họ Đường thật sự rất khá. Vết thương trên người đã làm khổ tôi nhiều năm, không ngờ anh châm vài kim là đã khá hơn rồi. Xem ra nhà họ Đường đã có người nối nghiệp rồi." đạo sĩ Huyền Long Tử nói khẽ.  

“Huyền Long Tử đạo trưởng, vết thương của ông vẫn chưa lành, nếu muốn chữa khỏi hẳn, cần một khoảng thời gian.” Đường Tuấn nói.  

Không ngờ Huyền Long Tử thở dài nói: "Ha ha. Chắc anh đã bắt mạch cho tôi, nên anh cũng biết tình hình khác thường của hai luồng chân khí trong cơ thể tôi rồi."  

Đường Tuấn gật đầu nói: "Là bị cưỡng ép đưa vào."  

Trên mặt Huyền Long Tử hiện vẻ tức giận, nói: "Anh ta muốn giết tôi, nhưng không ngờ tôi lại dám dùng chân khí của anh ta đưa vào trong cơ thể, thăng lên chân khí cảnh.""  

Sự tức giận trên mặt biến thành nụ cười chua xót sầu khổ, ông nói: "Chỉ là thành công cũng chỉ vậy mà thất bại cũng chẳng hơn. Tuy rằng tôi dùng năng lượng chân khí đó để đột phá, nhưng luồng chân khí kia vẫn ở trong cơ thể tôi, giống như dòi bọ ở xương, dung hợp với chân khí của tôi, không phân biệt lẫn nhau. Sau một khoảng thời gian, hai loại chân khí sẽ bùng nổ. Nếu như anh thật sự chữa lành vết thương trong cơ thể của tôi, e là võ công của tôi sẽ suy giảm bảy, tám phần."  

“Thì ra là như vậy.” Đường Tuấn kinh ngạc thốt lên. Khi tông sư đột phá, sợ nhất là chân khí không tinh khiết, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến võ thuật sau này. Nhưng Huyền Long Tử đạo trưởng rõ ràng là một loại khác, hai luồng chân khí khác nhau đã tăng cường sức mạnh cho ông.  

"Thân tàn này của tôi không làm phiền anh phải chữa.” đạo sĩ Huyền Long Tử lắc đầu nói: “Nếu là chữa khỏi, cả đời này tôi cũng không báo thù được anh rồi.”  

“Tôi hiểu rồi.” Đường Tuấn cảm thấy thương cảm thay cho đạo sĩ. Anh lấy ra một tờ giấy trong xe, nhanh tay viết xuống.  

"Đạo trưởng, đây là đơn thuốc. Tuy rằng không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng khi ông cảm thấy chân khí sắp mất kiểm soát, thì uống một liều thuốc, có thể giảm đau tạm thời." Đường Tuấn đưa đơn thuốc cho đạo sĩ Huyền Long Tử.  

“Cảm ơn anh bạn.” đạo sĩ Huyền Long Tử trịnh trọng nói lời cảm ơn.  

“Tiện thể, Đạo trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi ông.” Đường Tuấn hỏi.  

Đạo sĩ Huyền Long Tử: "Anh cứ nói, chỉ cần Đạo lão biết, đều sẽ nói hết cho anh."  

Vẻ mặt Đường Tuấn nghiêm túc, nói: "Tôi muốn biết ở trên cảnh giới chân khí là gì? Y đạo có ba cảnh giới, trên khí cảnh là nhập thần. Tương tự, võ đạo cũng phải có ba cảnh giới, đạo trưởng có thể giải đáp cho tôi được không?"  

Anh từng hỏi Đinh Mạnh Phúc, nhưng Đinh Mạnh Phúc vừa mới được lên tông sư, cảnh giới trên tông sư thì ông ta cũng không biết.  

Đạo sĩ Huyền Long Tử cười nói: "Cũng đúng. Y thuật và võ công đều có điểm chung. Đây không phải là bí mật, sớm muộn gì anh cũng biết."  

“Thần Hải.” Đạo sĩ Huyền Long Tử vẻ mặt nghiêm túc, nói.  

“Thần Hải?” Đường Tuấn thắc mắc.  

Đạo sĩ Huyền Long Tử gật đầu, rồi nói: "Đúng vậy. Thần Hải. Trên cảnh giới chân khí là cảnh giới Thần Hải, cũng như cách nói của y đạo, Nhập Thần. Tuy thành tựu đại biểu không giống nhau, nhưng lại cùng mục đích.”  

“Làm sao tôi có thể đạt đến cảnh giới đó?” Đường Tuấn hỏi.  

Muốn chữa khỏi bệnh cho Hoa Tiểu Nam thì phải tìm cỏ Băng Phách, hoặc y đạo đạt cảnh giới Nhập Thần. Cỏ băng Phách có tồn tại hay không còn chưa biết được, nên anh chỉ có thể từ cảnh giới y đạo Nhập Thần tìm ra bước đột phá.  

Đạo sĩ Huyền Long Tử lắc đầu, cười khổ: "Tôi không biết. Cho dù là tôi, tôi cũng chỉ biết trên cảnh giới chân khí là cảnh giới Thần Hải, làm sao đạt được, tôi cũng không có chút manh mối nào. Hơn nữa, ngay cả khi có, tôi sẽ không dễ dàng mà nói cho anh. Bí mật về cảnh giới Thần Hải là một trong những thứ quý giá nhất của mỗi một gia tộc võ thuật và môn phái võ thuật, nó là gốc rễ sức mạnh của môn phái võ thuật lớn."  

Đường Tuấn gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm. Chân Khí cảnh đã mạnh mẽ lắm rồi, người luyện đến cảnh giới Thần Hải phải mạnh đến mức nào chứ, e rằng không thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung. Tuy nhiên, anh thấy bằng lòng, biết được có cảnh giới này, anh đã yên tâm rồi, anh sợ nhất là không có mục tiêu để phấn đấu, như con ruồi đâm loạn khắp nơi.  

“Thế giới này thật sự có người luyện võ đạt tới cảnh giới Thần Hải sao?” Đường Tuấn hỏi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi