CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rất lâu về trước, mỗi một thánh địa đều có vị thần cai quản, mà những vị thần đó đều để lại truyền thừa của mình ở trên núi Vạn Thần.  

Những học trò khác cũng sôi nổi kích động lên.  

Có mấy người học trò hô to: “Nhất định đàn anh có thể đạt được truyền thừa thánh thể Đại Diễn, đến lúc đó không chừng có thể đạt được thành tựu.”  

Thái Hạo mỉm cười.  

Thánh thể đại diễn, tôi đã đến rồi  

Chỉ cần lần này đến được truyền thừa, thần cũng không phải mơ.  

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Thái Hạo lấy ra một miếng sát loang lổ vết rỉ sét, trên mặt miếng sắt còn khắc một chữ “Lệnh”. Đồng thời, Thái Hạo cũng thúc giục chiến thể Đại Diễn, một nguồn hơi thở mênh mông cuồn cuộn phát ra từ trên cơ thể anh ta. Miếng sắt bay lên, hoàn toàn hòa vào trong hư không. Trong hư không bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm rền vang.  

Những tia sáng cầu vồng lan ra từ trong hư không, cuối cùng dừng lại cách Thái Hạo không xa.  

Vẻ mặt Thái Hạo dần trở nên kích động, anh ta cảm giác được máu trong cơ thể mình đang sôi trào lên, kéo theo hơi thở cùng hòa vào chỗ sâu trong hư không.  

“Truyền thừa thánh thể Đại Diễn.” Ánh mắt Thái Hạo trở nên nóng rực.  

Những học trò Đại Diễn khác cũng không nhịn được kích động. Bọn họ tự biết rằng bản thân mình không hy vọng có thể nhận được truyền thừa thánh thể Đại Diễn, nhưng nếu có thể nhận được truyền thừa của một vị thần, điều này đối với họ là một cơ hội tuyệt vời.  

“Chuẩn bị tiến vào nơi ở của truyền thừa.” Thái Hạo quát.  

Nhưng khi anh ta vừa cất giọng, vẻ mặt của anh ta chợt biến đổi. Nụ cười trên mặt những học trò khác cũng đột nhiên cứng đờ, lộ ra chút hoảng hốt.  

Không gian xung quanh bị đóng lại.  

“Người nào?”  

Trong lòng Thái Hạo căng thẳng, nhìn một chỗ. Không gian vừa rồi bị phong tỏa trong nháy mắt, anh ta cảm nhận được sự dao động của hơi thở từ trong đó truyền đến.  

Ánh mắt anh ta chăm chú nhìn xuống, một đám học trò của Tà Phái chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt anh ta, Thiên Tà Tử một mình cầm đầu trên mặt treo nụ cười tà mị.  

“Xem ra không uổng công tôi chờ đợi.” Thiên Tà Tử nhìn nơi phát ra cầu vồng, nụ cười trên mặt càng thêm gian ác.  

Thời điểm đám người Thiên Tà Tử xuất hiện, Thái Hạo cũng đánh giá số đông của Tà Phái.  

“Người bên bọn hơn nhiều hơn chúng ta, tổng thể thực lực cũng mạnh hơn. Nhưng chỉ cần mình đánh bại được Thiên Tà Tử, vậy là có thể xoay chuyển được tình thế bất lợi này rồi.” Thái Hạo thầm nghĩ trong lòng.  

Tuy rằng bởi vì bọn người Tà Phái xuất hiện khiến lòng anh ta có chút hoảng loạn, nhưng anh ta cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Thánh thể Đại Diễn, vốn chính là một trong những năng lực chiến đấu mạnh nhất, đánh bại một Thiên Tà Tử không phải là chuyện đơn giản.  

Trong lòng khẳng định, Thái Hạo hắng giọng quát đám học trò Đại Diễn đang hoảng loạn: “Hoảng cái gì!”  

Với giọng quát khẽ của anh ta, các học trò Đại Diễn lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi