CHIẾN THẦN THÁNH Y

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi vào biệt thự của nhà họ Diệp. Dọc đường đi vào, lớp phòng ngự của nhà họ Diệp vô cùng nghiêm ngặt, chỉ tính số lượng bảo vệ bên ngoài cũng gần năm mươi người, chứ chưa nói gì đến các cao thủ ở chỗ tối. Nhưng Đường Tuấn vẫn âm thầm lắc đầu. loại phòng ngự này đối với người bình thường thì dư sức nhưng đối với những võ giả có nội lực mạnh thì chẳng  khác gì thùng rỗng kêu to.

Advertisement

Trong đại sảnh của nhà họ Diệp, Diệp Nam Nhật ngồi đó như một thanh kiếm vàng, chỉ là cả người nhìn qua có chút tiêu điều bất lực. Hơn nữa, ngồi bên cạnh ông ta, người được xưng là Phong lôi bát cực Quách Thịnh Minh lại đang ngồi trên xe lăn, hai chân quấn từng vòng từng vòng băng vải, trên mặt còn có mấy vệt máu, dáng vẻ vô cùng chật vật. Bốn phía xung quanh đại sảnh còn có mười người cường tráng đứng đó bảo vệ hai người.  

Nhìn thấy Đường Tuấn và Diệp Thanh Phương tiến vào, Diệp Nam Nhật mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy: “Đường Tuấn, cuối cùng cháu cũng về rồi.”  

Đường Nghiêu khẽ gật đầu.  

“Đại sư Đường.” Quách Thịnh Minh không thể đứng lên, vẻ mặt rất xấu hổ. Đường Tuấn đã giao cho anh ta bảo vệ  Diệp Nam Nhật, nhưng anh ta vẫn để người khác lẻn vào được tập đoàn Nam Nhật. Điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu.  

Đường Tuấn vỗ vỗ bả vai của Quách Thịnh Minh, nói: “Lần này đều nhờ có sư phụ Quách. Để tôi chữa thương cho sư phụ Quách trước đã.”  

Anh nhẹ nhàng nhéo nhéo hai chân của Quách Thịnh Minh qua một lớp vải, Quách Thịnh Minh lập tức hít một ngụm khí lạnh, lộ ra biểu cảm vô cùng thống khổ.  

“Là thủ pháp tách gân cốt.” Quách Thịnh Minh nói.  

Thủ pháp tách cốt là một loại võ học vô cùng tàn nhẫn, làm xương cốt của người đó sai lệch vị trí, cuối cùng tạo thành hiệu quả đả thương người. Nếu như không xử lý thỏa đáng thì chỉ sợ cả đời này Quách Thịnh Minh phải trải qua trên xe lăn.  

“Kiên nhẫn một chút.” Đường Tuấn nói một câu, sau đó hai tay chuyển động, nhanh chóng nâng hai chân của Quách Thịnh Minh lên.  

Anh lắp lại những phần xương cốt bị sai của Quách Thịnh Minh về chỗ cũ.  

Quách Thịnh Minh chỉ cảm thấy một trận đau đớn truyền đến.  

“Được rồi, tĩnh dưỡng nửa tháng nữa là không sao.” Mười mấy giây sau, Đường Tuấn phủi tay.  

Quách Thịnh Minh cảm giác được, ngoại trừ cảm giác đau đớn bên ngoài thì bây giờ hai chân của anh ta hoàn toàn không còn đau đớn như trước nữa, thậm chí còn có thể dùng một chút sức.  

“Vậy là ổn rồi sao?” Diệp Nam Nhật hỏi.  

Cho dù ông ta biết rõ y thuật của Đường Tuấn nhưng vẫn có hơi không thể tin được. Cái gọi là tổn thương gân cốt cần một trăm ngày, huống chi còn bị tổn thương bởi cao thủ có nội lực rất mạnh dùng thủ đoạn tách gân cốt, chỉ sợ là có dưỡng bệnh một hai năm cũng đừng nghĩ là hồi phục lại được. Đường Tuấn chỉ gật đầu. Vừa rồi khi anh nối xương cho Quách Thịnh Minh cũng đã tiện tay dùng chân khí của bản thân nối liền kinh mạch trong xương cốt của Quách Thịnh Minh một lần, vậy nên mới tạo được hiệu quả này. Đây chính là do khí cảnh của y sư kinh khủng, chỉ cần bạn còn một hơi thở là có thể kéo bận về từ quỷ môn quan. Mặc dù có hơi khoa trương nhưng khí cảnh tông sư lợi hại có thể thấy được một phần.  

“Nói cho tôi nghe một chút thông tin về người kia đi.” Đường Tuấn ngồi xuống hỏi Quách Thịnh Minh.  

Quách Thịnh Minh hít sâu một hơi, nói: “Võ công của người kia cũng không khác lắm, hình như là cao thủ tập luyện Muay Thái cổ truyền, hơn nữa còn rất am hiểu thủ đoạn ám sát. Nếu không phải công ty bảo vệ đuổi đến kịp lúc thì chỉ sợ tôi và ông Diệp đã không thể sống được.”  

“Muay Thái cổ truyền sao?” Đường Tuấn không kìm được mà nhíu mày. Giống như nước Việt Nam, hiện tại trên thị trường lưu truyền một thứ rất phổ biến gọi là võ học, nhưng thật ra phần lớn chỉ là chủ nghĩa hình thức. Đánh hai ba chiêu với người bình thường thì còn có thể, nhưng căn bản không thể nào luyện được nội lực chứ đừng nói là cảnh giới Chân Khí. Chỉ có những bài gia truyền của Việt Nam thì mới gọi là võ học, tương ứng như vậy, đối với Thái Lan thì chính là Muay Thái cổ truyền, là một loại võ học khổ luyện. Nó xem bản thân giống như vũ khí mà rèn luyện không ngừng, từ đó đạt được một lực sát thương kinh khủng. Đây mới đúng là kỹ thuật giết người!  

Trên mặt Quách Thịnh Minh lộ vẻ khuất phục, nói: “Người kia còn nói mấy ngày nữa sẽ lại đến lấy mạng của ông Diệp, còn nói trước để chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi