CHIẾN THẦN THÁNH Y

Nếu như Thái Hạo có thể tự mình giải quyết, đương nhiên anh cũng lười ra tay.  

“Truyền thừa của Đại Diễn Các.”  

Đường Tuấn vừa mở miệng nói ra, đã bị người học trò của Đại Diễn Các vừa nói cắt ngang: “Bác sĩ Dược, truyền thừa Đại Diễn Thánh Thể là hạch tâm nhất công pháp của Đại Diễn Các chúng ta. Về vấn đề thù lao mà anh cả Thái Hạo đã đề cập đến lúc trước thì mấy người chúng tôi cảm thấy quá đáng, anh vẫn nên thay đổi thành cái khác đi.”  

Lúc trước Thái Hạo đồng ý sẽ chia phần truyền thừa của Đại Diễn Thánh Thể cho Đường Tuấn để làm thù lao, nhưng bây giờ nghe giọng điệu của những học trò của Đại Diễn Các này thì có lẽ bọn họ thực sự đã thay đổi ý định rồi.  

Ánh mắt của Đường Tuấn lóe lên, nhìn về phía của Thái Hạo, hỏi: “Đây là ý của cậu hay là ý của bọn họ.”  

“Bác sĩ Dược, anh đừng không biết điều như vậy.”  

Học trò của Đại Diễn Các còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Thái Hạo ngắt lời, giơ tay lên nói: “Sư đệ Thanh Phong, cậu không được vô lễ như vậy với bác sĩ Dược.”  

Thái Hạo nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, nói: “Bác sĩ Dược, truyền thừa của Đại Diễn Thánh Thể có liên quan đến tương lai của Đại Diễn Các chúng tôi. Tôi và một số sư đệ, sư muội đều cảm thấy truyền thừa của Đại Diễn Thánh Thể không thể tùy tiện truyền ra ngoài. Lúc trước tôi đưa ra điều kiện như vậy là do tôi không cân nhắc thấu đáo, tôi xin lỗi bác sĩ Dược. Để đền bù, ngoại trừ tôi không thể đưa truyền thừa của Đại Diễn Thánh Thể cho bác sĩ ra, tôi có thể thay mặt cho Đại Diễn Các đồng ý với bác sĩ Dược một điều kiện khác. Lần này các sư đệ, sư muội cũng đã nhận được mấy cái truyền thừa của Thần Quân, nếu bác sĩ Dược quan tâm, tôi có thể chia sẻ cho anh một cái trong đó.”  

Đường Tuấn nghe vậy, không khỏi mỉm cười, nói: “Nói đổi ý là đổi ý. Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi gặp người lẫm liệt đại nghĩa như vậy đó.”  

Thái Hạo nheo mắt lại, giữa lông mày hiện lên một tia không hài lòng.  

Sau khi nhận truyền thừa của Đại Diễn Thánh thể xong, sức mạnh của anh ta đã mạnh hơn trước gấp trăm lần, lúc đó anh ta mới hiểu được truyền thừa của Đại Diễn Thánh thể cường đại cỡ nào và nó quan trọng như thế nào đối với Đại Diễn Các.  

“Nếu Dược Đường có thể biến đổi tôi thành Đại Diễn Thánh Thể thì cũng cũng có thể biến đổi người thứ hai thành Đại Diễn Thánh Thể. Nếu như đưa truyền thừa Đại Diễn Thánh Thể cho anh, thì sau này chẳng phải cũng sẽ xuất hiện người Đại Diễn Các thứ hai sao!”  

Đây chính là những suy nghĩ thực sự trong lòng của Thái Hạo, anh ta nhất định sẽ cho phép ai thay thế địa vị của Đại Diễn Các. Vì vậy, anh ta đã đổi ý.  

Thất hứa đương nhiên sẽ khiến người khác rất khó xử, vốn dĩ Thái Hạo nghĩ  sau khi Đường Tuấn nhìn thấy thực lực của mình, cho dù trong lòng khó chịu thì cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, điều này cũng may mảy không làm tổn hại đến danh tiếng của Đại Diễn Các. Chỉ là anh ta không ngờ Đường Tuấn lại nói thẳng ra như vậy, khiến anh ta cảm thấy có chút xấu hổ.

Sắc mặt của sư đệ Thanh Phong đứng sau lưng Thái Hạo bỗng nhiên trầm xuống, nói: “Bác sĩ Dược, lời anh nói là không đúng rồi. Cũng không phải Đại Diễn Các tôi không muốn trả thù lao cho anh, chỉ là chúng tôi muốn đổi một cái khác mà thôi. Ngoài ra, tất cả mọi người lại cùng nhau đi đến núi Vạn Thần, nên giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ tất cả mọi người đều cần báo đáp lại lòng tốt giống như bác sĩ Dược sao?”  

Thu Linh nghe không nổi nữa, tức giận nói: “Báo đáp lòng tốt cái gì chứ, rõ ràng là do Thái Hạo tự mình nói điều kiện đó, hiện tại anh ta lại đổi ý, còn nói là đại trưởng lão cần báo đáp lòng tốt. Các học trò của Đại Diễn Các các cậu đều không biết xấu hổ như vậy sao?”  

Lời vừa dứt, sắc mặt các học trò của Đại Diễn Các, bao gồm cả Thái Hạo lập tức lộ ra vẻ khó coi.  

“Bác sĩ Dược.” Thái Hạo trầm giọng nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi