*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người Đường Tuấn đều không nói chuyện, nhưng tốc độ dần dần tăng lên. Sắc mặt Đường Tuấn lại trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều, cấm chế trong núi Vạn Thần mạnh hơn nhiều so với bên ngoài, phạm vi thăm dò bằng tinh thần của anh chỉ có thể khống chế trong phạm vi xung quanh một cây số. Ngoài ra thì tốc độ đã bị áp chế rất nhiều, anh muốn nhanh chóng tìm thấy Mộ Thanh nên độ khó đã tăng lên rất nhiều.
Lúc này cách đám người của Đường Tuấn năm sáu sáu cây số. Đây là một sơn cốc, trên vách đá của sơn cốc có rất nhiều viên hòn to bằng nắm tay, những hòn đá này tỏa ra vầng sáng giống như những viên dạ minh châu phát sáng, làm cho không gian tối tăm này trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Mộ Thanh dựa vào một chỗ ở trên vách núi. Sắc mặt của cô ấy tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu, lúc này mới thở hổn hển. Trước mặt cô ấy là một đám học trò của Độc Cô Cung đang nằm trên mặt đất, trên người của những người này đều không có bất kỳ vết thương nào, nhưng cũng hoàn toàn không có hơi thở.
“Ha ha ha. Thánh nữ Mộ Thanh, có phải cô rất không cam lòng không? Nhìn đồng bọn của mình lần lượt chết trước mặt, nhưng mình lại bất lực, không thể làm gì được, có phải cảm giác này rất khó chịu hay không?”
Ở lối vào của sơn cốc, một đám người đang hài hước nhìn Mộ Thanh. Người nói chuyện chính là người phụ nữ toàn thân phát ra khí chất chín chắn kia. Cô ta uốn éo vòng eo quyến rũ, che môi khiến rất nhiều tu sĩ xung quanh không thể không rời hai mắt.
Mộ Thanh oán hận nhìn cô ta, cất giọng nói như gió lạnh ngàn năm: “Mị Sở Nhi, cô chết sẽ không yên lành đâu.”
Mặc dù lúc này có rất nhiều người vây quanh sơn cốc nhưng những người bạn đồng hành của cô ấy đều chết dưới tay của người phụ nữ Mị Sở Nhi này. Đừng nhìn vẻ ngoài thấy là yêu của người phụ nữ này, vô hại với con người và động vật, nhưng cô ta là số một trong thế hệ trẻ của Huyễn Tâm Phái, sức mạnh của cô ta đã bước vào cảnh giới Động Hư từ lâu rồi.
Mị Sở Nhi cười nói: “Ôi, Mộ Thanh Thánh nữ phát cáu sao, nô tỳ thật sự sợ quá.”
Cô ta quét một đôi mắt hạnh trên người Mộ Thanh nói: “Dáng người của Thánh nữ Mộ Thanh đúng là khiến người khác phải ghen tị, đáng tiếc tôi không thể để cô sống tiếp được nữa. Nhưng cũng không sao, mấy sư đệ của Tà Tông cũng không có quan tâm đến người đã chết, đặc biệt là người đẹp giống như Mộ Thanh vậy.”
Mộ Thanh nghe vậy, sắc mặt tái nhợt bỗng lộ vẻ đầy tức giận. Thậm chí cô ấy còn không dám nghĩ đến cảnh tượng như vậy.
Mộ Thanh càng tức giận, nụ cười của Mị Sở Nhi càng rạng rỡ hơn, tiếng cười khúc khích vang lên khắp sơn cốc: “Thánh nữ Mộ Thanh, cô mau giao truyền thừa mà cô có được ra đây. Có lẽ tôi có thể căn nhắc xem sẽ không đối xử với cô như vậy nữa.”
“Tôi nghe nói cô có quan hệ rất tốt với Đại trưởng lão của Độc Cô Cung, nếu tôi phái người đưa cô như vậy giao cho anh ta, cô cảm thấy sẽ như thế nào hả?”
Lửa giận trong mắt của Mộ Thanh cháy hừng hực.
“Cứ ngoan ngoãn nói ra đi, đừng phản kháng vô nghĩa nữa. Không phải cô còn đang chờ Đại trưởng lão kia đến cứu mình sao.” Mị Sở Nhi càng ngày càng tự mãn.
Giọng nói của cô ta dường như mang theo một loại ma lực nào đó, vẻ tức giận trên mặt Mộ Thanh từng chút một biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh.
“Khả năng khống chế tâm trí của chị cả ngày càng trở nên tinh vi rồi đó. Những học trò của Độc Cô Cung đó vô tri vô giác mà chết đi. Bây giờ ngay cả thánh nữ của Độc Cô Cung cũng đã ngã xuống rồi. Sau một lúc nữa, tôi nghĩ chỉ cần một câu của sư tỷ Mị Sở Nhi đã khiến Mộ Thanh sợ đến nỗi muốn cởi sạch quần áo ra đó.”