CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nổ một tiếng bùm, tinh thần lực là hư ảo, nhưng lúc này tinh thần lực đã hình thành một cơn bão tinh thần, một âm thanh bị bóp nghẹt trầm thấp nổ tung trong khoảng không giống như thể một chiếc búa khổng lồ đập vào một hòn đá vậy.  

Cơn bão tinh thần ngay lập tức ập vào trong cơ thể của Đường Tuấn.  

Khác với những đệ tử của Huyễn Tâm phái đang lạc vào thế giới ngàn thu, mà vẻ mặt của Đường Tuấn vẫn không hề thay đổi, anh vẫn nhìn Mị Sở Nhi như vậy, như một tên ngốc.  

Thấy vậy, Mị Sở Nhi không khỏi cười tủm tỉm nói: “Không phải là bởi vì tôi dùng quá nhiều sao, ha ha ha, nô tỳ còn chưa chơi vui vẻ mà.”  

Vẻ mặt Mộ Thanh lộ vẻ lo lắng, hai tay đã nắm chặt.  

“Cô cười rất vui vẻ đó.” Đúng lúc này, một giọng nói đã phá vỡ tiếng cười của Mị Sở Nhi.  

Tiếng cười của Mị Sở Nhi đột nhiên ngừng lại, cô ta sững sờ nhìn Đường Tuấn, trong mắt dần dần lộ ra vẻ không dám tin, giọng run rẩy nói: “Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể thoát khỏi ngàn trọng thế giới chứ?”  

Đường Tuấn nói: “Chút trò vặt này cũng gọi là ngàn trọng thế giới sao?”  

Tuy rằng tinh thần lực của Mị Sở Nhi đã đạt tới trình độ thượng cấp bậc bảy, nhưng sử dụng những thủ đoạn thực sự lại quá thô ráp, cái gọi là ngàn trọng thế giới chỉ là ảo ảnh nhỏ trong mắt Đường Tuấn thôi. Chưa kể có Mộ Thanh ở đó, Đường Tuấn hoàn toàn sẽ không bị ảo giác này kéo vào. Cho dù không có Mộ Thanh, dựa vào tu vi hiện tại của Đường Tuấn, anh có thể dễ dàng tạo ra ảo giác cấp độ này, chứ đừng nói đến ngàn trọng thế giới, thậm chí vạn trọng thế giới cũng không làm khó được anh đâu.  

Ánh mắt của Mị Sở Nhi lộ ra vẻ điên cuồng, nói: “Tôi không tin. Tần Thiên nói thực lực của anh còn không bằng Thái Hạo, làm sao có thể chặn được đợt tấn động tinh thần của tôi chứ, nhất đinh là dựa vào bảo vật bí mật nào đó.”  

Đối mặt với đợt tấn động tinh thần của cô ta, ngay cả Tần Thiên cũng phải nghiêm túc nhìn nhận. Cô ta không tin một chàng trai bị Tần Thiên đánh giá kém cỏi như vậy lại có thể coi thường cô ta.  

“Ngàn trọng giới!”  

Mị Sở Nhi hô lớn lên.  

Lại là một đợt tinh thần tấn công vào.  

Ánh mắt của Đường Tuấn híp lại, tinh thần lực lập tức biến thành một thanh kiếm sắc bén có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chém đợt tấn động tinh thần lực của Mị Sở Nhi, sau đó chém xuống từ đỉnh đầu của Mị Sở Nhi.  

Không có bất kỳ thanh âm gì.  

Nhưng đợt tấn công tinh thần lực của Mị Sở NHi đã biến mất, thần thái ở trong ánh mắt của Mị Sở Nhi cũng biến mất. Ánh sáng trong mắt cô ta tản ra từng chút một, lộ ra vẻ khó tin.  

Tinh thần lực ngưng tụ đến mức gần như hóa thành thực chất, đây là điềm báo muốn đột phá đến cấp tám!  

“Tần Thiên, cái tên khốn kiếp này!” Trong lòng Mị Sở Nhi tràn đầy không cam lòng, nếu biết Đường Tuấn có thực lực như vậy, cho dù mượn một vạn lá gan, cô ta cũng sẽ không tới.  

“Nhưng anh ta sẽ khiến cô ngạc nhiên, Tần Thiên tôi sẽ đợi anh.” Ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu cô ta, tinh thần lực của Mị Sở Nhi tiêu tan dần. Cơ thể cô ta không có bất kỳ thương tích gì, vẫn đứng tại chỗ cũ, nhưng không còn chút chút sinh khí nào.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi