Sắc mặt Thu Linh không tốt, nói: “Cái đám bạch nhãn lang này. Nếu không phải đại trưởng lão ra tay, bọn họ đã sớm đã chết rồi. Vậy mà để bọn họ phải chờ một lúc, bọn họ cũng không chờ được, đã đi cùng với đám người của Đại Diễn Các rồi.”
Đường Tuấn lập tức hiểu ra. Hiển nhiên, mấy học trò kia của Độc Cô Cung cảm thấy đi theo anh sẽ không có tiền đồ gì, cho nên đã đi cùng đám người của Đại Diễn Các.
Nhìn đám người Thu Linh có chút suy sụp, Đường Tuấn đứng lên, cười nói: “Chúng ta cũng đi thôi, nói không chừng người cuối cùng thu hoạch nhiều nhất lại chính là chúng ta.”
Có thể sao?
Đám người Thu Linh nghe vậy, trong lòng không nhịn được mà tưởng tượng.
Mà bên kia, đám người Thái Hạo cũng nhanh chóng xuất phát để đi đến đỉnh núi Vạn Thần.
“Lần này có thể đi theo anh Thái Hạo, đây là may mắn của chúng tôi.” Vài học trò mặc trang phục của Độc Cô Cung ở trong đám người nói.
“Từ Minh, cậu đã có một sự lựa chọn thông minh. Đại trưởng lão kia của các cậu chính là cái đồ bỏ đi. Đi theo anh Thái Hạo của chúng tôi mới có tiền đồ được.” Thanh Phong khoác vai một học trò của Độc Cô Cung, vẻ mặt tươi cười nói.
Từ Minh cười nói: “Đây là đương nhiên rồi, anh Thái Hạo là thể chất Đại Diễn Thánh, anh ta làm sao có thể so sánh được với anh Thái Hạo.”
Trảm Thiên Long cùng Thái Hạo đi ở phía đầu. Nghe đến mấy cái lời này, Trảm Thiên Long không khỏi nhíu mày, nói: “Thái Hạo, thế này có vẻ như không được tốt cho lắm.”
Thái Hạo nói: “Tuy rằng lời của bọn họ khó nghe, nhưng lại là lời nói thật. Vết thương của anh thế nào rồi?”
Trảm Thiên Long nói: “Đã đỡ nhiều rồi.”
Vạn Kiếp Bất Diệt Thể sở dĩ được gọi vạn kiếp bất diệt là bởi vì năng lực khôi phục mạnh mẽ đến mức kinh hãi.
Bỗng nhiên, sắc mặt Thái Hạo đột nhiên thay đổi, cảnh giác nhìn về phía trước.
“Thái Hạo, chúng ta lại gặp nhau.” Một âm thanh từ phía trước truyền đến.
Ở trước mặt đám người Thái Hạo là một hồ nước. Theo hướng âm thanh vang lên, hồ nước vốn dĩ không có một bóng người bây giờ lại có một người xuất hiện. Người nọ chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi Vạn Thần.
Chính là Ma Thần nhỏ, Tần Thiên.
“Quả nhiên là mày.” Thái Hạo trầm giọng nói.
Tần Thiên xoay người lại, nhìn Thái Hạo và Trảm Thiên Long, ánh mắt của anh ta lộ ra sự tham lam, nói: “Thể chất Đại Diễn Thánh và Vạn Kiếp Bất Diệt Thể, xem ra núi Vạn Thần thật sự là nơi may mắn của mình.”
Thanh Phong lớn tiếng nói: “Tần Thiên, mày còn dám kiêu ngạo. Lần này có anh Thái Hạo và anh Trảm Thiên Long ở đây, mày chắc chắn sẽ thua. Thiên Ma Môn của chúng mày cũng sẽ bị xoá sổ.”
Tần Thiên liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Ai cho phép mày lắm mồm.”
Một tiếng ‘bùm’ vang lên, nguyên khí ở ngực của Thanh Phong nổ tung. Thanh Phong nôn ra máu tươi, ngực nứt ra một mảng lớn.
“Rác rưởi.” Tần Thiên khinh bỉ nói.
Thanh Phong không ngừng thở dốc, nói không ra lời, chỉ có thể oán hận nhìn Tần Thiên.
So với Tần Thiên, anh ta thật sự còn kém xa.