CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng trong lòng Đường gia hành tẩu trầm xuống, nếu như anh ta không trở về nhà họ Đường, vậy chẳng lẽ sẽ chết như vậy sao?           

Hồi lâu sau, Đường gia hành tẩu nặng nề thở ra, nói: “Tôi cần hỏi trưởng bối trong tộc một chút.”  

Đường Tuấn gật đầu, xoay người ngồi ở vị trí chủ của Đường gia hành tẩu, nói: “Hỏi đi.”  

Đường gia hành tẩu nhìn Đường Tuấn bằng đôi mắt oán hận, đứng ở bên cạnh bày ra tầng cấm chế cách âm. Sau đó, anh ta mới lấy ra một khối ngọc thạch thông tin.   

Pháp lực tràn vào trong ngọc thạch, một lát sau, một giọng nói già nua từ trong ngọc thạch truyền ra: “Thanh Dương, có chuyện gì?”  

Đường gia hành tẩu cung kính, nghiêm mặt nói: “Lão Thái, tôi gặp chút phiền toái.”  

Lúc nói chuyện, anh ta liếc Đường Tuấn một cái, sau đó kể mọi chuyện xảy ra nói với ông lão. Anh ta đặc biệt nhấn mạnh việc Đường Tuấn có thể dùng dược khí Kim Liên giúp người khác nâng cao tinh thần lực, và việc anh có thể phá giải tứ tượng chân công. Hai chuyện này, anh ta nói rất tỉ mỉ.           

Chờ Đường Thanh Dương nói xong, trong ngọc thạch bỗng nhiên trầm mặc như tĩnh mịch.           

“Lão Thái.” Đường Thanh Dương thấp thỏm gọi.  

Trong ngọc thạch truyền ra một tiếng khẽ thở dài, giọng nói già nua lại vang lên: “Anh ta nói anh cũng họ Đường?”  

Đường Thanh Dương gật đầu, do dự một chút mới hỏi: “Lão Thái, anh ta thật sự có quan hệ với nhà họ Đường chúng ta sao?”  

Anh ta căn bản không tin Đường Tuấn có quan hệ với nhà họ Đường. Nhưng hiện tại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả anh ta cũng cảm thấy nghi ngờ.  

Giọng nói già nua ấy không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nói: “Nếu anh ta muốn đến, hãy để anh ta đến.”  

“Nhưng mà lão Thái...”  

Đường Thanh Dương còn muốn nói thêm, dù sao chỗ ở của nhà họ Đường có quá nhiều bí mật, dẫn một người ngoài đi vào chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.          

Giọng nói già nua lại vang lên: “Không sao. Nhà họ Đường chúng ta đã đứng sừng sững ở Thần Quốc mười nghìn năm, không phải người khác nói là có thể dao động. Cậu là người ưu tú nhất đời này của nhà họ Đường, cũng không được xảy ra chuyện.”  

Đường Thanh Dương nghe vậy, hốc mắt anh ta hơi nóng lên nói: “Tôi biết rồi.”      

Ý hận trong lòng anh ta đối với Đường Tuấn càng thêm nồng đậm. Nếu như không phải người này, nhà họ Đường cần gì phải cúi đầu trước người ngoài.          

Giọng nói già nua lại thở dài một tiếng, sau đó có chút mệt mỏi nói: “Vậy cứ dẫn anh ta về đây, tôi ở Đường gia chờ các người. Còn nữa, chúng ta vẫn phải mở Thánh Nhai, cậu cũng nên nhanh chóng chuẩn bị một chút. Bây giờ không còn giống như trước kia nữa, nghe nói trước đó không lâu người nhà họ Diêm bắt được một sinh linh trời sinh thần thánh. Vì vậy, rất có thể sẽ để anh ta hỗ trợ dò đường, có thể tiến vào Thánh Nhai xa hơn.”  

Nói xong, ngọc thạch không còn tiếng động nào nữa.          

Đường Thanh Dương nghe vậy, thần sắc cũng ngưng trọng rất nhiều.   

Đối với một ít người của Thần Quốc, Thánh Nhai cũng không phải là bí mật. Đó là Chu Tước Thần Quân để lại, nghe nói bên trong Thần Quân có để lại bí mật và phương pháp rời khỏi Thần quốc.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi