CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Thanh Dương giải thích: "Những người này hầu như đều là chủ quản của gia đình nhà quan ở bên ngoài, anh xem người kia, chính là ông của Vương Phàm.”  

Đường Thanh Dương chỉ vào một người tu hành Động Hư Cảnh, người tu hành kia tóc thưa thớt, già nua đến mức nhìn không ra dáng người, nhưng vẫn cắn răng truyền pháp lực.  

Đường Thanh Dương nhìn thấy cảnh này, anh ta không khỏi cười nói: "Những thế gia chi chủ này sau khi đột phá Động Hư Cảnh trung kỳ, đều bị tam đại thế gia chúng ta triệu tập tới nơi này, anh có biết vì sao không?”  

Đường Tuấn nói: "Sợ bọn họ làm lung lay địa vị của hai người.”  

Đường Thanh Dương nói: "Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, dựa vào những thằng cha chưa từng rèn luyện tinh thần lực này, cho dù để cho bọn họ tu luyện tới đỉnh phong của Động Hư Cảnh, cũng không phải đối thủ của nhà họ Đường tôi.  

Lối vào này là thứ cơ mật nhất của tam đại thế gia chúng tôi, có lẽ anh cũng có thể đoán được, đầu bên kia của lối vào chính là Thánh Nhai, cũng chính là nơi mật tàng của Chu Tước Thần Quân thành lập Thần Quốc.”  

"Tam đại thế gia chúng tôi tìm được lối vào này cũng không dễ gì, vì để duy trì sự ổn định của lối vào này, chúng tôi chỉ có thể để cho bọn họ đến làm lao động.  

Tất nhiên, khi họ chết đi, sẽ có một nhóm người khác để thay thế.  

Thần Quốc lớn như vậy, cũng không thiếu người tu hành Động Hư Cảnh.  

Ngày hôm đó nếu không phải Vương Phàm đối với mình đủ tàn nhẫn, thì tôi đã đưa ông ta tới nơi này đoàn tụ với ông nội ông ta rồi, ha ha ha.”  

Anh ta nhìn Đường Tuấn, nói: "Cho nên nói, anh đối với nhà họ Đường tôi mà nói, thật sự không tính là gì.  

Chỉ cần ý nghĩ của nhà họ Đường tôi vừa động, thì ngay cả anh chết cũng sẽ không biết chết như thế nào.”  

Sắc mặt Đường Tuấn thoáng có chút âm trầm, loại thủ đoạn này của tam đại thế gia, giống như nuôi dưỡng súc vật vậy, chờ súc vật lớn lên, bọn họ sẽ bắt tới làm lao động đến chết.  

Đường Thanh Dương nói tiếp: "Pháp môn tinh thần lực mà anh rèn luyện, nhà họ Đường tôi thật đúng là không hiếm lạ gì, nếu anh muốn lưu lại thì giữ lại đi.  

Tôi mang anh tới nơi này, vận mệnh của anh, Vương Phàm cùng ông nội anh ta và những người này cũng không khác biệt lắm.  

Đương nhiên, nhà họ Đường tôi nguyện ý cho anh một cơ hội sống sót.”  

Đường Tuấn nhướng mày, anh đang chuẩn bị nói chuyện thì một giọng đột nhiên chen vào: "Đường Thanh Dương, sao bây giờ anh mới đến hả?”  

Bên trong hố, bỗng nhiên lối vào ánh sáng kia đột nhiên lắc lư, và có mấy bóng người đi ra từ trong đó.  

Đi ở phía trước chính là một nam một nữ trạc tuổi Đường Thanh Dương, ngay cả cái loại tư thái khinh thường giữa hai hàng lông mày của họ cũng cực kỳ giống nhau.  

Mà ở phía sau cô gái kia, đi theo là một người đàn ông có chút chật vật, người đàn ông đó rất đẹp trai, nhưng lúc này biểu cảm lại dữ tợn đáng sợ, giống như đang thừa nhận thống khổ nào đó.  

Ba người không để ý những người tu hành Động Hư Cảnh ở xung quanh đang khổ lực, bọn họ nhảy lên, dừng lại ở bên cạnh Đường Thanh Dương.  

Cô gái kia nhíu mày với Đường Thanh Dương, rồi liếc mắt nhìn Đường Tuấn một cái, nói: "Đường Thanh Dương, đây chính là người dò đường mà cụ tổ nhà anh đã chọn cho anh sao?  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi