CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ở bên ngoài dòng lũ màu bạc, công kích của ba người Đường Thanh Dương cũng rơi vào trên người thú hoang cổ đại.  

Đáng tiếc cho dù là trường thương thiên khí trong tay Diêm Quân Ngư hay là Tứ Phương Ấn Tỷ của Đường Thanh Dương, hoặc là cái roi của Hải Đông Lưu đánh vào người thú hoang cổ đại, làn da của nó cũng không hề bị rách.  

Dòng lũ màu bạc rút lui, ba người Đường Thanh Dương có hơi mơ hồ thất thần đứng trên không trung.  

“Quá yếu, các cậu còn kém xa tên Chu Tước kia.”  

Thú hoang cổ đại nói nhỏ một tiếng.  

Năm đó nó là đỉnh cao của cảnh giới Động Hư, mà Thần quân Chu Tước mới là cảnh giới Động Hư hậu kỳ, tình huống cảnh giới chiếm ưu thế, nó vẫn bị Thần quân Chu Tước trấn áp.  

“Còn chưa tỉnh.” Đúng lúc này, Đường Tuấn gào to.  

Trong giọng nói cũng ẩn chứa sức mạnh tinh thần.  

Đường Thanh Dương tỉnh lại trước, vội vàng điều động Tứ Phương Ấn Tỷ lui về phía sau.  

Tiếp theo là Diêm Quân Ngư, người phụ nữ này trực tiếp cắn chóp lưỡi, khiến cho miệng cô ta đầy máu tươi, nhưng cuối cùng cũng xem như đã tỉnh lại, khôi giáp đại phong bùng nổ ra một chùm sáng, đưa cô ta lùi về phía sau.  

Hải Đông Lưu chậm hơn hai người một nhịp, ngọn lửa trong ánh mắt anh ta ngưng tụ, hóa thành hai con rồng lửa bắn ra, cố gắng ngăn cản thú hoang cổ đại một lát.  

Nhưng rồng lửa trên lưng thú hoang cổ đại không hề có tác dụng nào.  

Mà Hải Đông Lưu cũng vì vậy mất đi cơ hội chạy thoát, anh ta vừa mới chạy được một khoảng đã bị thú hoang cổ đại cắn tới, không thể nhúc nhích.  

Thú hoang cổ đại ngậm lấy Hải Đông Lưu, răng rắc một tiếng, từ bên hông Hải Đông Lưu cắt thành hai đoạn, sau đó bị thú hoang cổ đại nuốt vào một cái, từng dòng máu tươi từ trong miệng thú hoang cổ đại tràn ra, mùi máu tanh nhàn nhạt lan tràn theo.  

“Mỹ vị, thật là mỹ vị.” Thú hoang cổ đại nhai nuốt máu thịt trong miệng, vẻ mặt còn tỏ ra vô cùng hưởng thụ.  

Cơ thể Diêm Quân Ngư và Đường Thanh Dương khẽ chấn động, nếu như vừa nãy Hải Đông Lưu lập tức chạy trốn, hay có thể chạy thoát, đáng tiếc anh ta vẫn muốn dùng bản lĩnh cao cường ra tay với thú hoang cổ đại nên chỉ có thể rơi vào kết cục bi thảm như thế.  

Trong lòng hai người đều có chút bi thương, đây cũng không phải lần đầu bọn họ nhìn thấy đồng đội bị giết, nhưng thân phận của Hải Đông Lưu thì khác, đều là đại biểu thế gia hành tẩu thiên hạ giống với bọn họ.  

Hải Đông Lưu chết rồi, vậy bọn họ cũng có thể sẽ chết ở đây.  

Hai người vốn dĩ còn ôm hy vọng, thời khắc này lại có hơi hoang mang.  

Bọn họ thật sự có thể đánh bại thú hoang cổ đại sao?  

Nhìn dáng vẻ hai người, ánh sáng trong mắt thú hoang cổ đại càng ngày càng rực rỡ.  

Lúc này nó ngược lại không vội, nó muốn thưởng thức dáng vẻ từ từ tuyệt vọng của hai người.  

“Các cậu đừng bị nó hù dọa, con thú hoang cổ đại này cũng chỉ còn một hơi gắng gượng mà thôi.” Đúng lúc một giọng nói vang lên.  

Thú hoang cổ đại, Diêm Quân Ngư và Đường Thanh Dương cùng sững sờ nhìn về phía phát ra tiếng nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi