CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt của Tần Hàn Minh loé lên, nhìn phương hướng Đường Tuấn vừa rời đi rồi nói: "Báo cáo cái gì, vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả."  

"Ông Tần, ông."  

Có người còn nghi ngờ mình nghe nhầm.  

Tần Hàn Minh ngẩng đầu nhìn trời cao, thấp giọng nói: "Bầu trời của Thần Quốc cũng nên đổi rồi. Tâm trạng của Hải Đông Tử không tốt thì diệt sạch cả thôn Thạch, Nếu như lần sau có đệ tử nào của Tam gia có tâm trạng không tốt, nói không chừng sẽ lại có đại tộc nào đó bị diệt sạch cũng nên. Cuộc sống luôn phải hốt hoảng lo sợ này cũng đã đủ rồi."  

m thanh vừa dứt, khí tức trên người của Tần Hàn Minh đột nhiên bùng lên, trong nháy mắt đạt tới Trung Kỳ của Động Hư Cảnh.  

Những người khác đồng thời biến sắc, kinh hô: "Ông Tần, lần này ông sẽ vì bản thân mà gặp tai bay vạ gió."  

Các thế gia trong Thần Quốc đều biết chỉ cần có người ngoài Tam gia đột phá Trung Kỳ của Động Hư Cảnh, lập tức sẽ có người của Tam gia tới bắt áp giải đi Thánh Nhai đến chết mới thôi.  

Sắc mặt của Tần Hàn Minh ngưng lại một lúc rồi cười lạnh nói: "Tu Hành Giả đột phá cảnh giới cả trời cũng không sợ, thì sợ gì tai bay vạ gió chứ!"  

m thanh của ông ta dừng lại rồi nói: "Nếu như tôi đoán không sai thì người vừa rồi chính là Đường Tuấn. Tôi không nghĩ tu vi của cậu ta vậy mà có thể đạt tới loại trình độ này, e là tinh thần lực đã vào cấp tám, dù cho trong Tam đại thế gia thì ước chừng cũng chẳng có mấy người làm đối thủ được. Có thể đây là cơ hội cho thế gia của chúng ta."  

Những người khác đều lộ ra vẻ mặt trầm tư.  

Sự ngang ngược và hung hãn của Tam đại thế gia quả thật giống như là tảng đá nghìn cân đè nặng trong lòng bọn họ.  

Sau một lúc lâu, những chuyên gia khác bùng nổ khí cơ, đột phá tới Trung Kỳ của Động Hư Cảnh, trầm giọng nói: "Ông Tần nói không sai, nếu như không ta cũng không bằng lòng liều mạng đánh một trận mà nói thì, con cháu thế hệ sau của chúng ta sẽ mãi mãi trở thành đối tượng cho Tam đại thế gia tuỳ ý hành hạ đến chết."   

Đường Tuấn nhiều lần thúc giục sức mạnh của thế giới nhỏ, cơ thể xuyên qua hư không, khi pháp lực trong cơ thể đã khô kiệt mới dừng lại nghỉ ngơi một hồi.  

Hải Châu cách Thương Khê Châu khoảng một trăm triệu kilomet, khi anh liều mạng lên đường thì chưa tới một giờ đã tới được Châu Thành ở Hải Châu.  

Anh đứng trên bầu trời Châu Thành, ngó mắt nhìn xuống một toà thành hùng vĩ, vẻ mặt lạnh toát.  

Ngoài thành treo một thi thể trên cao, trên người mặc y sư bào với khuôn mặt già nua, chính là Lý Quân Thành.  

Phía dưới thành trì có rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn cảnh này, trên mặt lộ ra sự bi thương.  

"Nghe nói đại sư Lý chỉ vì một câu nói của đám người Thác Bạt Tuyết Tình mà đã bị một người phụ nữ của nhà họ Hải đánh tới chết."  

"Từ nay về sau, thế giới này lại mất đi một vị bác sĩ rồi."  

"Đây còn chưa dứt, nghe nói người của nhà họ Quân ở quận Đan Dương cũng bị trừng trị tận gốc, rất nhiều người đã chết hết, còn có một nhóm người bị nhốt ở trong thần ngục của Châu Thành, quá tàn nhẫn, lần này Tam gia đã thật sự nổi trận lôi đình rồi."  

"Cậu nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi