CHIẾN THẦN THÁNH Y

Một sức mạnh tinh thần đánh vào, tinh anh ba nhà gần như chết hết.  

Búi tóc của Đường Vân Tinh sứt ra, đôi mắt chảy máu, giống như kẻ điên.  

Nơi này là địa tộc của nhà họ Đường, nhà họ Đường bị chết cũng nhiều nhất.  

“Cậu đáng chết.” Hơi thở Đường Vân Tinh tăng vọt, ông ta đốt cháy tuổi thọ, ngửa mặt lên trời thét gào, Tứ Phương Ấn Tỷ trong tay, ông ta ném về phía Đường Tuấn.  

Nhưng Tứ Phương Ấn Tỷ còn nặng hơn núi, lúc cách Đường Tuấn còn khoảng mười mét thì đột nhiên ngừng lại, nó giống như gặp phải một sức cản vô hình khổng lồ.  

Bàn tay Đường Tuấn nhẹ nhàng ra chiêu, Tứ Phương Ấn Tỷ lập tức rơi vào tay anh.  

Đường Vân Tinh phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy nói: “Cậu đã xóa dấu ấn của nhà họ Đường tôi đi.”  

Tứ Phương Ấn Tỷ đã là đạo khí mất linh, cho dù nhà họ Đường cũng không thể luyện hóa, nhưng mấy vạn năm nay, người nhà họ Đường đã sớm giữ lại hơi thở thuộc về họ trong Tứ Phương Ấn Tỷ, khiến Tứ Phương Ấn Tỷ chỉ có người nhà họ Đường mới có thể phát động.  

Nhưng ngay vừa nãy, dấu ấn thuộc về nhà họ Đường đã biến mất.   

Đường Tuấn thu Tứ Phương Ấn Tỷ vào trong nhẫn không gian rồi liếc ông ta một cái nói: “Ông có ý kiến gì không?”  

Đường Vân Tinh không nói được thành lời, ông ta nắm chặt nắm đấm đến nỗi vang lên tiếng kẽo kẹt.  

Ông ta im lặng hồi lâu, bỗng nhiên đôi mắt ông ta đỏ chót nhìn Đường Tuấn nói: “Cậu có lẽ đến từ nhà họ Đường ngoài Thần Quốc nhỉ.”  

Đường Tuấn khẽ run, lông mày cau lại một lát.  

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Đường Vân Tinh thở dài, hối hận nói: “Có thể nhìn thấu công pháp nhà họ Đường tôi, thiên phú về mặt y thuật, sức mạnh tinh thần lại mạnh như vậy, còn họ Đường, tôi sớm nên nghĩ tới rồi.”  

Ông ta thả lỏng nắm đấm, cầu xin: “Chừa chút hạt giống cho nhà họ Đường đi, cậu và bọn họ cũng xem như cùng nguồn gốc, cần gì đuổi tận giết tuyệt.”  

Ông ta liếc nhìn mấy người còn đứng phía dưới nói: “Có lẽ cậu còn có chuyện phải xử lý. Tất cả mọi chuyện cậu muốn biết, tôi đều sẽ nói cho cậu biết. Yêu cầu của tôi cũng chỉ có như thế, còn sự sống chết của tôi, thì cậu cứ tùy ý.”  

Đường Vân Tinh nói xong, cả người ông ta trở nên già đi, tóc xám trắng, da dẻ nhăn nheo. Đây là cái giá phải trả khi ông ta mạnh mẽ phát động Tứ Phương Ấn Tỷ.  

“Được.” Đường Tuấn gật đầu. Anh quả thực còn có một số việc phải xử lý.  

Cũng không phải tất cả mọi người đều chết dưới sự xung kích tinh thần vừa nãy, còn có mấy người sống sót. Không phải bọn họ rất mạnh, mà là Đường Tuấn cố ý giữ lại tính mạng của bọn họ.  

Hải Đông Tử nhìn thấy những người kia, cơ thể đột nhiên run rẩy, cô ta quay đầu lại nhìn Đường Tuấn, trên mặt lộ vẻ cầu xin tha thứ, không ngừng lắc đầu nói: “Đường Tuấn, tất cả những việc này đều là tôi sai, không liên quan tới họ, anh đừng liên lụy tới họ.”  

Những người Đường Tuấn cố ý giữ lại đều là bạn bè và người thân cô ta tin tưởng nhất, trong đó thậm chí có tu sĩ khác phái cô ta ngưỡng mộ yêu thích từ nhỏ.  

“Hải Thạch, Hải Thịnh, Thậm Lâu.” Hải Đông Tử nhìn những người kia vẻ mặt hoảng sợ bay lên từ trên mặt đất, sau đó ngừng lại trước mặt mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi