CHIẾN THẦN THÁNH Y

Thực lực của Hổ Ấp được coi là khá ổn, nhưng Bạch Phù người này mới là một sát thần.  

Từ lúc đại hộ Vạn Tiên bắt đầu đến hiện tại, người vốn bị anh ta để mắt đến, cuối cùng đều chết hết.  

Mặc Triệu Huyền lộ vẻ không cam lòng, siết chặt nắm tay, nếu như là người khác, anh ta và Đường Tuấn cũng liên thủ sẽ có cơ hội sống sót, nhưng lại là Bạch Phù.  

"Nhưng chết trong tay sát thần Bạch Phù là vinh hạnh của các anh đó."  

Hổ Ấp cười lạnh, cung kính nói với người đeo kiếm bên người kia: "Sát thần, chính là hai bọn họ. Thần tử nói chỉ cần anh giết hai bọn họ, đợi khi trở lại tinh vực Bạch Hổ, sẽ lập tức đưa thứ anh muốn đến."  

Thanh niên Bạch Phù khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn Hổ Ấp nói: "Nếu nuốt lời, các anh biết hậu quả gì rồi đấy."  

Hổ Ấp rùng mình, vội vàng nói: "Tôi không dám."  

Cho dù là Hổ Tửu, cũng không muốn tùy tiện đắc tội Bạch Phù.  

Không chỉ bởi vì kiếm thuật ám sát của Bạch Phù khiến anh ta phải kiêng kị, cũng bởi vì gia thế Bạch Phù rất mạnh.  

Bạch Phù họ ra vẻ hài lòng, tay cầm thanh kiếm bên eo, nhẹ giọng nói: "Dùng tính mạng của hai con kiến hôi này đổi lấy một thanh thần kiếm, khoản làm ăn này tôi không thua thiệt."  

Anh ta ép từng bước một về phía hái người Đường Tuấn, từ đầu đến cuối tay anh ta nắm chuôi kiếm bên eo, tất cả mọi người đều tự giác lui ra hai bên, không ai dám ngăn cản trước mắt anh ta.  

Anh ta còn chưa ra tay, một luồng sát khí lạnh lùng lập tức bao trùm không gian tầng sáu, khiến người khác không thở nổi.  

Cái tên sát thần Bạch Phù cũng không phải gọi cho có.  

Vẻ mặt Triệu Huyền nghiêm trọng đến cùng cực, thấp giọng nói: "Tôi cầm chân anh ta một lúc, anh mau trốn đi. Sát thần Bạch Phù không phải là người mà chúng ta có thể ngăn cản được đâu."  

Bạch Phù lắc đầu, cười nhạt, kiêu ngạo nói: "Người tôi muốn giết không ai có thể chạy trốn được."  

Bạch Phù vừa dứt câu, một luồng kiếm quang đột nhiên xuất hiện, kiếm quang như trăng khuyết, quét sạch hai người Đường Tuấn, tia sáng chói mắt chiếu khắp không gian tầng thứ sáu.  

Mà khi kiếm quang xuất hiện thì thân thể sát thần biến mất trong tầm mắt của mọi người, giống như u linh.  

Sắc mặt Triệu Huyền phờ phạc, trước luồng kiếm quang, toàn thân anh ta đông cứng, giống như ngày cả huyết dịch đều bị đóng băng rồi vậy, không thể nào cử động được.  

"Xong đời."  

Lúc này, trong đầu Triệu Huyền có một ý nghĩ như vậy.  

Chỉ bằng một kiếm Bạch Phù đã khiến Triệu Huyền có cảm giác không địch lại nổi anh ta rồi.  

Hổ Ấp siết chặt nắm đấm, trên mặt nở nụ cười nói: "Không hổ là sát thần, lần này xem hai người các anh làm sao trốn thoát được."  

Kiếm quang như trăng lưỡi liềm sắc chém vào người của Triệu Huyền, ngay lúc này, luồng kiếm quang kia đột nhiên vỡ vụn, tan thanh Thiên Địa Kiếm, giống như chưa từng xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi